Cô vừa khóc vừa nấc lên: "Cháu xin nên thèm ăn, buồn rồi."
"Bà ơi, lắm, tưởng nữa."
"Nếu tha thứ cho cháu, ăn vặt nữa."
12
Đến giờ mọi thời vừa khớp.
Tôi đưa cầu ly hôn với và đòi quyền con.
Cuộc tiểu ngôn tình.
Tôi có bỏ nhưng tuyệt đối bỏ con.
Tôi thế gian này kiến có trách chu toàn.
Con giáo dục là phân biệt trái là tôi.
Trước khi trưởng thành, có nghĩa vụ dốc hết sức người.
Những tháng ngày bỏ trước đây, đưa về quê, là giải pháp thế.
Thực ra, khoảnh khắc m/ắng mỏ ly hôn chớm nở.
Nhưng sau ly hôn, sao?
Nếu theo anh ấy, dù đồng cháu, tiếp nhận nền giáo dục méo mó ấy.
Vì vậy tìm cách giành quyền con.
Nhưng ki/ếm tiền hơn lại rất mực quan tâm khiến anh nguyện bỏ quyền là điều khăn.
Thế nên mới bày kế cớ đưa về quê.
Camera giám sát là đề xuất lắp đặt.
Tôi tận mắt chứng kiến cô chúa bị thả rông.
Để anh thấy việc anh là cùng.
Ngoài ra, rằng trước khi cố điện trước mặt bà.
Tôi giả vờ đang đứng ngoài cửa, diễn kịch với khoảng không: "Mẹ ơi, cuối đưa được về tay rồi, cách đúng là hiệu quả, giờ hạ rồi nhé."
Mẹ trong oán h/ận, đoán tìm cách đáp trả.
Sau đó lập tài khoản xã giả U50 hạ.
Tôi follow like và vào các video đăng.
[Video hay quá, cứ đăng đặn ắt nổi tiếng.]
Rồi follow thêm trợ khác, những chia sẻ triết lý "không cho cái" nhiên được thuật toán đẩy bà.
"Khiến trai yên tâm, khắc họ nhờ bạn nữa."
Khi like video cảm tội trong lên đỉnh điểm.
Tôi canh cánh theo dõi camera, lo giới hạn đâu.
Những Niu đói meo hàng đêm gai đ/âm, khiến yên giấc.
Tôi lại: Đó là sao đâu.
Cuối cùng, sụp đổ trước tôi.
Anh thế, xin lỗi, lý đưa cầu tạm thời con.
Tôi dụng thương anh dành cho Niu, anh nếm trải nhọc thế nào.
Anh rối, thấm thía nỗi vả cái.
Khi đòi quyền lần nữa, anh dám liều lĩnh tranh giành.
Còn với Niu, nếu lúc đó đề cập ly hôn, chắc chắn chọn bố và vài gói bim bim.
Nhưng giờ khác.
Nhờ chồng, ngày trở về phố, vừa thoát trại nạn.
Tôi tắm rửa sạch cho khoác lên người chiếc váy chúa xinh xắn.
Tôi đưa viện m/ua th/uốc đặc khám tổng quát.
Con ngứa gãi rá/ch ăn cơm ng/uội.
Con bám ch/ặt lấy bước, chân nhận bữa ăn dinh dưỡng ngoại mới là tuyệt phẩm.
Con trân lời lẽ tổn thương người khác.
Và quan mới thật lòng thương mình.
Vì vậy, chọn ban ngày.
13
Ban đầu đối ly hôn.
Anh "Em nói hôn nhân cần thích trình này dẫu đ/au nhưng nhẫn nhịn."
"Giờ anh gỡ bỏ gánh nặng, hứa nay về sau đ/au nữa, sao em quyết cho anh hội?"
Tôi bình thản nhìn người đàn tiều trước mặt: "Anh đấy, mới có nhẫn nhịn."
Mặt mét.
Tôi khẽ hỏi: "Giờ còn, anh có đưa lý nào tiếp tục nhẫn nhục?"
Bàn tay r/un r/ẩy, anh dồn hết sức mới được hàm câu nói.
Điều này dễ thôi.
Chúng đồng phục học sinh váy cưới, sánh suốt hơn chục năm.
Giữa những thăng trầm chưa dễ dàng buông lời chia tay, anh tin nổi khi năm tuổi, lại quyết liệt đi.
Anh khóc, tiếng, gương mặt nhăn nhó, nước mắt nước lẫn lộn.
Mãi sau anh mới mặt, hốt hoảng mò điện thoại.
Anh liếc giờ rồi không, nói lắp "Anh muộn rồi, nay nói chuyện sau nhé."
"Hôm nay là nhật."
Anh ngoảnh lại, vội cửa.
"Tối đón trường non, anh có về muộn."
Nhắc anh chợt dừng bước.
Anh quay lại nhìn tôi.
"Vì Niu, An Ninh ơi, chính là lý mà."
"Con chúng cần một mái ấm vẹn."
Dứt lời, anh mở vội cửa.
Như nhanh thì ý.
"Trần Xuyên."
Tôi anh.
"Nếu là anh, anh hy sinh nào con?"
"Anh sẵn sàng trả giá bao nhiêu?"
Trần quay đầu, mắt đỏ ngầu.
Không chút dự, anh kiên đáp:
"An Ninh, Niu quan hơn anh. Có nói nửa sau này anh bé."
Tôi mỉm cười.
"Anh nghĩ vậy thì tốt quá."
Trần ngơ ngác.
Tôi xếp gọn giấy tờ hôn thú tiến về anh: "Lý ly hôn Niu."
"Tôi gương cho động thực tế nói với con: người xứng đáng, đừng cố chấp cùng."