“Nói đi! Sao thấy mày mang này với thiên hạ?”

“Kể người l/ừa đ/ảo mất 5 vạn, nạp 6 nghìn thẻ ở tiệm c/ắt chủ tiệm cuỗm đi, mạng bóp bóp đến mức dạ dày… Bao nhiêu buồn mang được sao?”

“Sao đến lượt lại im thin thít? nói cho con biết tại đi!”

Tôi lên dữ, tiến trước một bước, giọng the thé đầy sát khí.

Mẹ sợ hãi lại, ấp úng nói lời.

Tôi hiểu quá điều dám nói.

Bí mật tư của bản thân phơi bày, thể chấp nhận? nh/ã đến ch*t đi được, nhất định đâu.

Nhưng nghĩ không, còn dám thể cuồ/ng đồng ý, đem hết phơi bày?

Ai hiểu được giác lần đầu kinh ngơ ngác dính đầy như cười?

Lúc đó còn khóc lóc vật vã đến cũng dẹp yên.

đến thể diện hay xúc của tôi, miễn là trở thành điểm chú ý, sẵn sàng hết.

Bố nói trong suốt, câu này thực đúng.

Bởi vì bao giờ nằm trong phạm vi đó.

Bà che chắn bản thân kỹ tuyệt đối lộ bất cứ điều gì mình.

Những x/ấu hổ, tiếu mãi là ba tôi, những chỉ trỏ dành cho họ Chu.

“Vui hả?”

Tôi chất vấn c/âm như hến: con làm cười, biết người cũng chế giễu sau lưng? Chúng là một họ nhạo nghĩ trong thâm họ kh/inh cả sao?”

“Đừng tự dối ơi.”

“Bản thân cũng là một hề!”

5

Tôi biết chẳng nghe được bao nhiêu.

D/ao đ/âm vào da thịt, sẽ mãi biết đớn là gì.

Với người này, cách tốt nhất là họ tự nếm trải đó.

Thế là gọi em trai, cùng nhau chép lắm của mẹ, đem một nhỏ của phát tán nơi.

Quả nhiên, chỉ bản thân mới hiểu nào là x/ấu hổ.

Chiều đến nghe tiếng bước hả của trong hành lang.

Cánh cửa bật mở, xông vào chỉ thẳng em trai: “Có phải hai đứa bêu x/ấu không? nào nhìn bạn nữa!”

Tôi lạnh, mặc cho ngón tay chĩa trước mặt, bình thản vài gói giấy ăn đâu? Tiền phục vụ trả mà! Chu Văn cần phải dùng từ ‘vơ vét’ mô tả sao? Đáng gh/ét quá!”

Mẹ giậm tối đi quanh phòng khách, bộ dạng phản bội lòng.

Thấy như vậy, em nhạt: “Con đâu biết họ sẽ đồn thổi thế? Con chỉ tán chút Biết trước nói.”

“Đúng Đâu thể con. Thấy gần chút. ngờ bụng? Chúng con biết gì đâu!”

Hai chị em hợp sức dùng chính chiêu của chặn họng bà.

Mẹ biết lỗi trước, đành nuốt h/ận.

Nhưng đâu bỏ qua? chốc, keo kiệt giặt xong còn hòa nước ba lần chẳng nỡ đổ lan khu.

Mọi người nhạo, chỉ trỏ toàn kỳ quặc.

Mẹ nổi bắt minh oan: đâu phải đàn rẻ rá/ch thế!”

Chúng đương nhiên cự tuyệt, khăng khăng vô tội, chỉ ngày.

“Mẹ sai được thật sự biết lỗi rồi!”

Bị chế giễu ngày liền, chống đỡ nổi trước những tiếu, đành đầu hàng lỗi: hiểu giác cả giới quay lưng rồi. sửa đổi, cho thời gian đi!”

Nhưng những này nghe nhàm nhiều mà làm ít.

Uy tín của hết sạch.

Tôi tuyên bố thẳng thừng tin, chờ đợi.

Khi lại lấp ló định tái phạm, thu đạc quyết định đi.

Căn này khiến gh/ê t/ởm. Nhìn ngoan cố, lòng ngột ngạt khó thở.

Tôi quyết định chỉ vào dịp Tết. Còn lại, bước vào!

Em cũng vậy. Nhận rõ bộ mẹ, cậu ấy gấp rút tìm việc ra.

Mẹ sự chống đối, cuồ/ng hàn gắn. đến ty cũ của minh oan với sếp, thừa là kẻ ba còn tìm đơn vị em trai, giải thích đều do thổi phồng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm