cặp đôi hoàn hảo

Chương 2

10/06/2025 03:32

Tên anh ta được in ánh bạc lấp lánh trên tấm danh thiếp. Tôi cầm tấm card lên, âm thầm đọc: Hạ Chuẩn.

"Thế em tên gì?" - Anh hỏi tiếp.

Tôi khẽ thỏ thẻ: "Hứa Mịch."

"Mịch? Chữ Mịch nào?"

"Mịch là ba chữ Thủy chồng lên... Mịch ba nước ạ."

Đã lâu tôi không trò chuyện nhiều với ai, càng cố giải thích rõ lại càng lo/ạn giọng.

"Cứ meo meo thế này, hay anh gọi em là Mèo Con cho rồi?" - Hạ Chuẩn vừa nói vừa xoa nhẹ đỉnh đầu tôi như đang vỗ về chú mèo hoảng lo/ạn.

Khi tôi ngẩng lên, ánh mắt anh vẫn đậu trên gương mặt tôi, khóe miệng cong lệch đầy hứng thú. Có cảm giác kỳ lạ rằng anh đang tự xem mình là chúa tể của tôi. Ngón tay thon dài lướt từ gò má xuống dừng ở dái tai. "Ngoan."

03

Cuối cùng tôi nhận lòng tốt của anh ấy. Hạ Chuẩn là người đầu tiên không khuyên tôi ra ngoài nhiều hơn. Tất cả đều cố nhồi nhét rằng phải hòa đồng, phải mở lòng. Chỉ riêng anh nói: "Em không muốn ra ngoài, anh sẽ m/ua giúp."

Anh không những không nhận chuyển khoản, còn mang đồ ăn sáng tới mỗi ngày. "Đừng từ chối anh, Mèo Con. Anh sẽ buồn đấy." Tôi nghĩ, anh ấy là người tốt.

Những cử chỉ quan tâm đó dần mang tới thứ an toàn giả tạo. Chúng tôi hình thành thứ ngầm hiểu kỳ lạ. Trước khi chuông reo, tôi đã đợi sẵn nơi cửa. Nghe tiếng bước chân quen thuộc liền mở cửa đón lấy túi đồ ăn sáng. Lần nào cũng ngại ngùng nhưng chẳng biết đền đáp sao.

"Mèo Con áy náy à?" - Anh tận cơ hội đưa yêu cầu - "Vậy pha cho anh ly cà phê nhé."

Tôi mời anh vào nhà - nơi đã lâu không có bóng người ngoài. Kể cả chủ nhà cũng chỉ thỉnh thoảng ghé qua. Tôi đem tách cà phê hòa tan ra mời. Anh cầm ly xoay nhẹ nửa vòng.

"Anh tìm gì thế?"

"Vết son."

"Em rửa sạch rồi mà!" - Tôi vội giải thích.

Nụ cười ám muội nở trên môi anh: "Anh ước gì nó không sạch."

Tôi không dám nhìn thẳng. Khi không cười, đường nét Hạ Chuẩn lạnh lùng đến khắc nghiệt. Nhưng khi cười, lại quyến rũ đến lạ. Anh kể lịch trình mỗi ngày: 5h dậy, 5h30 chạy bộ, 6h đi làm. Công việc được phân định rõ ràng: giờ đọc báo cáo thị trường, giờ chuẩn bị phiên giao dịch, giờ thực hiện lệnh...

Anh dừng lại, nhìn tôi: "Còn em?"

"Em... ở nhà viết kế hoạch, làm... vài việc part-time."

"Tự do à..."

Tôi cúi mặt cảm nhận khoảng cách giữa chúng tôi. Công ty trên danh thiếp của anh là nơi hội tụ nhân tài. Để vào được đó phải trải qua cuộc cạnh tranh khốc liệt, mức lương mơ ước và tương lai rộng mở. Từng chi tiết trên người anh đều toát lên mùi tiền bạc được chăm chút tinh tế. Đó là cuộc sống gia đình tôi hằng kỳ vọng, thứ mà tôi không với tới nổi nên đành trốn chạy. Giờ đây, tôi đang loay hoay với tiền thuê nhà quý tới.

"Anh sẽ không để Mèo Con lang thang đâu." - Hạ Chuẩn đặt tách cà phê xuống.

Tôi nhận ra mình ngày càng quen với cách gọi đó, niềm tin vào anh cũng tăng dần. Cho tới ngày tôi tới nhà anh, mới hiểu hàm ý câu nói ấy.

Hôm đó anh không xuất hiện, chỉ gửi tin nhắn: [Mèo Con, ngoan, qua nhà anh đi]

Tôi hít sâu bước ra khỏi phòng, bấm chuông. Hạ Chuẩn mở cửa, giải thích do làm khuya nên sẽ tự nấu bữa sáng. Anh mời tôi vào sofa, mang sữa tới. Tiếng nhạc Anh ngữ du dương vang lên.

Chiếc sofa nhà anh mềm mại ấm áp như ngồi trên mây. Tôi co nhỏ trong góc, lặng nhìn động tác anh làm bếp. Phải chăng vì sofa quá êm, sữa quá thơm hay giai điệu quá mê hoặc? Tôi chìm vào giấc ngủ.

Nửa tỉnh nửa mê, có người đang hôn tôi. Những nụ hôn nồng ch/áy, dày đặc.

04

Cảm giác đặc biệt đó đ/á/nh thức nỗi sợ. Tôi gi/ật mình tỉnh giấc, thấy Hạ Chuẩn đang nhìn xuống. Ánh mắt anh đầy vẻ thách thức. Tôi tưởng mình vẫn mơ.

"Mơ thấy gì?" - Anh hỏi.

Tôi x/ấu hổ lắc đầu, uống nốt ly sữa. "Có phải mơ thấy ai đó làm phiền em không?"

Tôi sặc sữa ho sặc sụa. Anh nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi tôi: "Cẩn thận nào." Rồi hôn lên khóe miệng - cảm giác y hệt trong mơ. Anh rời đi một thoáng, rồi lần này là nụ hôn môi. Không phải mơ.

Tôi kinh hãi đờ người. May thay, chuông điện thoại c/ắt ngang. Anh đứng dậy thắt cà vạt, khiến tôi có cảm giác thứ bị trói buộc là tôi chứ không phải anh.

"Bữa sáng ở kia, tối đợi anh về."

"Anh định làm gì?"

"Giữ em ở đây ăn sáng, sống cùng, làm Mèo Con của anh."

Tôi sờ lên môi còn nóng, vai r/un r/ẩy: "Anh đã tính trước... tất cả rồi sao?"

"Không thì sao theo em vào thang máy, dọn về đối diện làm hàng xóm?"

Hóa ra mọi thứ đều được anh lên kế hoạch. Kẻ theo dõi tôi trước đây chính là anh. Anh với tay định chạm mặt, tôi lùi lại. Không gi/ận dỗi, anh chỉ khoác lên người bộ vest treo trên sofa.

"Anh đi làm đây. Có món quà cho em trong phòng ngủ."

Anh đi mà không khóa cửa. Linh tính mách bảo sự nguy hiểm, nhưng mùi đồ ăn quyến rũ. Tôi đói. Muốn chạy trốn cũng cần sức.

Vừa nhét ổ bánh mì ốp la, tôi dần tỉnh táo. Anh ta có vấn đề. Nhưng đã quá lâu tôi không gặp ai dịu dàng vô điều kiện, nên mới dễ dàng tin tưởng thế.

Chuông điện thoại vang lên. Chủ nhà nhắn sắp tới đòi tiền thuê. Tôi đặt điện thoại xuống, trốn tránh thực tại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm