Vì thế, ấy mãi mãi khoảng cách.
Bởi sự yêu thích nữ tất cả mọi thứ sẽ trở sức mạnh hỗ trợ nữ chính.
Anh đối tốt với nhiêu bây giờ, thì sau biết sự thật, sẽ c/ăm h/ận bấy nhiêu.
Theo dòng gian, nữ từ nước ngoài trở về Từ vài ngày tới.
Còn tôi, nữ phụ đ/ộc á/c lừa dối mười năm, sắp vằm ném biển cá ăn.
Nghĩ đến đây, rùng mình, muốn càng muốn vằm đem cá ăn.
4
Mọi chi tiêu thẻ đen Từ.
Mỗi đồng tiền tiêu đâu, việc gì, biết cả.
Nhưng may mắn sau nhà Thẩm phá sản, ý chuyển ít tiền thẻ riêng.
Hơn mười năm tích được khoảng vài trăm triệu, thẻ Từ hay biết.
Dù biết, mỗi lần chuyển số tiền nhỏ, để tâm.
Tôi cất kỹ thẻ đó, biết nó sẽ sinh nửa đời sau tôi.
Dù nghĩ đến việc đi, còn chút vọng.
Dù phải ân c/ứu nhưng nhờ nghĩa nhiều năm, lẽ sẽ tha tôi.
Tôi đặc biệt nhắn bảo Từ về ăn cơm.
Đã nhiều năm bếp, biết sau tay nghề nào.
Khi Từ về, dọn ăn bàn.
Anh im lặng giây lát, nhẹ nhàng nói: "Hết tiền tiêu rồi?"
Tôi thầm lườm cái.
"Em muốn nấu được sao?"
Anh bới lông tìm vết nữa, rửa tay rồi bưng bát đũa.
Thấy mong chờ nhìn anh.
"Thế nào?"
"Cũng được."
Tôi phào, nói "cũng được" rất ngon, lén nghĩ thăm dò vị trí mình anh.
Anh bất ngờ tiếng.
"Tiệc nhà Bạch ngày kia, anh."
Tôi nghĩ đến tiết nữ Từ nhau.
"Tiệc chào nhà Bạch?"
Kỷ Từ khẽ ừ tiếng.
Tôi như rơi hố băng, điểm đẩy nữ về nước trước.
Vậy phận tôi, phải...
"Không muốn thì thôi."
Kỷ Từ nói: "Kẻ đáng quan tâm khiến nghĩ thế?"
Tôi mím môi: lừa dối chuyện rất quan trọng, tha thứ không?"
"Có." Anh ngần ngại đáp.
Tôi nóng lòng: phải ân anh, sẽ như vậy sao?"
Kỷ Từ cuối ngước mắt nhìn "Tri Hoan, biết anh, vốn phải tốt."
Đúng vậy, chưa từng tốt, nếu phải ân nhân, nương tay.
Người cha để lại luôn nhắn hỏi.
"Tiểu cô quyết định chưa?"
...
Tối đó, Từ xong ra, giường nằm.
Người con mềm mại yếu đuối lại áp tay nhỏ bé an phận khêu gợi khắp anh.
Giọng khàn, nắm tay nghịch ngợm.
"Em làm gì thế?"
Tôi hôn cái hầu anh, ánh mắt đầy rũ.
"Em!"
Ánh mắt Từ đột trở nên dữ, hôn dữ dội môi tôi, động th/ô b/ạo liệt.
Vật nửa đêm, chật vật ngồi dậy, thầm ch/ửi kia th/uốc gì.
Chẳng phải nói nhiều nhất vài phút ngã gục sao.
Tôi mang gì, thẻ kia tiền mặt túi lẩm bẩm ch/ửi rủa.
Khi Từ tỉnh dậy, ở phố biết an hưởng tuổi già.
Hy vọng sau biết sự thật, nhìn biết tha mạng.
5
Tôi phố Sơn Thủy.
Kỷ Từ tỉnh dậy sớm tưởng, phải thôi, từ nhỏ lăn tầng đáy, th/ủ đo/ạn bẩn thỉu nào chưa thấy.
Lượng th/uốc thấm đâu.
Xe Quý Việt Sinh đỗ sân bay xa gần, tay đặt vô lăng.
"Tiểu đồng ý đưa cô xem mặt cha cô, gồm việc cô đắc tội tổng."
Qua cửa kính xe, nhìn bóng ngắm mười năm chán, mím môi.
"Yên tâm, mấy chốc sẽ đi."
Quý Việt Sinh liếc "Kỷ tổng này giống sắp đi."
Tôi môi, giải thích thêm.
Tôi hiện, hóa ra nữ chính chuyến bay hôm nếu lệ, sẽ nhau ở sân bay.
Nữ từng c/ứu mình, nhẹ nhàng thăm những năm qua nào.
Kỷ Từ đương lạnh nhạt đáp, nữ sẽ kể chuyện năm xưa, lúc này Từ mới biết ai mới sự c/ứu anh.
Mà tất cả chuyện này lẽ ra phải xảy ra bữa tiệc mai.
Nhưng vài yếu đẩy đây sức ép kháng cốt truyện.
Tôi cúi suy nghĩ miên man.
Chờ lúc, Quý Việt Sinh mép cười.
"Tiểu cô thật thần tổng sự rồi, còn cùng..."
Anh đột dừng lại.
Còn nữ Bạch Cận đi.
Tôi biết trước rồi.
Tôi thẻ gần ng/ực, may còn nó.
6
Trong truyện, việc tiên sau Từ nhận ra ân như t/ấn dã man, vốn định tôi, dù chuyện rồi, nhưng nữ phụ đ/ộc bản vốn đ/ộc sinh ra gây chuyện.
Cuối hại, kết vằm cá ăn.
Giờ Từ biết ân sự ai, tiếp theo chắc chắn t/ấn như tôi.
May chuồn nhanh.
Đến phố mới, ăn ngon ngủ yên, ngày ngày theo dõi Từ Bạch Cận.
Sợ bất ngờ họ tìm đến cửa.
Chỉ vài ngày, sụt mất ký rưỡi.
Nhưng lạ Bạch Cận về nước mấy ngày rồi, lại đồn nào.
Không biết phải khỏi đó, nên nắm được nội bộ, nhưng biết phải ân thật đám nịnh bợ kia nhịn được đến giẫm đạp tôi.