Nộp xong phiếu chọn ban, mọi người chào tạm biệt nhau rồi ai nấy về nhà. Xuống cầu thang tình cờ gặp Thành Doãn, Lâm D/ao liếc mắt ra hiệu rồi kéo Trần Thiêm rẽ sang hướng khác. Tôi chỉ tay vào đầu tỏ vẻ bất lực: 'Đừng để bụng nhé, bọn họ ở đây hơi không bình thường lắm.'
'Bọn họ rất đáng yêu.' Thành Doãn mỉm cười: 'Em cũng chọn ban Văn à?'
'Cũng? Vậy anh cũng chọn Văn sao?'
'Đúng rồi, nhìn vậy có khi chúng ta còn được xếp chung lớp.'
'Cũng có thể lắm chứ.'
Anh đột nhiên dừng bước, đưa tay phải ra. Tôi ngơ ngác: 'Đây là...?'
'Rất mong được làm bạn cùng lớp với em.'
Tôi vừa buồn cười vừa cảm động, không ngờ người này lại có phần trẻ con thế. Tôi nghiêm túc đưa tay ra bắt: 'Em cũng rất mong.'
Hai bàn tay nắm ch/ặt, tôi cảm nhận được mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay anh. Hôm nay đúng là oi bức thật.
Đang tiếp tục đi thì bỗng thấy Ký Nam đứng phía trước, ánh mắt đóng băng dán ch/ặt vào tôi. Trong mắt chẳng một tia cảm xúc, nhưng đôi vai hơi rũ xuống khiến anh trông thật tiều tụy.
Sao anh có thể suy sụp như vậy? Sống mũi tôi cay xè, tôi quay mặt đi: 'Thành Doãn, chúng ta đi thôi.'
16
Quả nhiên tôi và Thành Doãn cùng lớp, nhờ sự chủ động của anh mà chúng tôi trở thành bạn cùng bàn. Trong lễ chào cờ đầu năm, chúng tôi được chọn làm đội kéo cờ.
Sau nghi thức, tôi thoáng nghe thấy tiếng xì xào: 'Hai người họ đúng là xứng đôi vừa lứa.'
'Nghe nói họ còn là bạn cùng bàn nữa, đúng chuẩn trai tài gái sắc!'
'Vân Hy đó không phải từng ngồi chung với Ký Nam sao?'
Chẳng mấy chốc tin đồn 'trai tài gái sắc' đã đến tai Lâm D/ao. Giờ ra chơi cô bạn hớn hở chạy tới: 'Tao thay mày đ/au đầu quá!'
'Gì cơ?'
'Khó chọn lắm này, một bên là Thành Doãn, một bên là Ký Nam.'
Tôi trợn mắt: 'Đọc tiểu thuyết nhiều quá đúng không? Tao chọn học hành nhé!'
'Thật đấy, mày với Ký Nam lạnh nhạt quá lâu rồi.'
Tôi cúi đầu: 'Không phải lạnh nhạt, mà là tuyệt giao.'
Chúng tôi đã gần ba tháng không nói chuyện.
'Giờ cậu ấy còn lạnh lùng hơn trước, như người mất h/ồn, xin cô giáo đừng xếp bạn cùng bàn. Ngay cả Trần Thiêm cũng bảo cậu ấy dạo này không ổn.'
'Lâm D/ao, tao có hỏi đâu.'
'Mày rõ ràng đang muốn biết.'
Tôi chưa kịp đáp thì tiếng chuông vang lên, tôi vội vã quay về chỗ ngồi.
Trong giờ toán, tôi ngồi ng/uệch ngoạc vẽ chú Patrick Star. Tan học, tôi vô thức đưa cho người bên cạnh: 'Dễ thương không?'
Thành Doãn ngơ ngác: 'Cô giáo toán mà thấy chắc khóc mất.'
Tôi chợt nhận ra - đây không phải Ký Nam, người sẽ lạnh lùng nói 'Trẻ con'.
Đã một tháng rồi mà tôi vẫn chưa quen được việc người ngồi cạnh không phải anh.
17
Sau khi phát bài kiểm tra, môn toán của tôi lại tụt dốc. Thành Doãn định giảng lại nhưng tôi từ chối. Có những điểm số vốn không thuộc về mình.
Về nhà, mẹ đưa tôi hai tờ đáp án toán. Nét chữ quen thuộc khiến cổ họng nghẹn ứ, mắt nhòe đi. Tôi chạy như bay đến nhà Ký Nam.
Tiếng bước chân vội vã, anh hiện ra trước mặt. Tôi đẩy tập giấy vào tay anh: 'Anh nghĩ em cần thứ này sao?'
Anh lùi nửa bước, siết ch/ặt tờ giấy: 'Nếu em không cần, anh sẽ không viết nữa.'
'Đúng! Em không cần! Đặc biệt là không cần của anh!'
Tôi quay đi, nước mắt giàn giụa. Bước chân chậm dần, khi sắp qua góc phố, anh gọi: 'Vân Hy.'
Chỉ hai từ đơn giản khiến bao ngày tháng bức bối trong tôi bỗng hóa thành mây khói.
'Em không cần anh nữa sao?' Giọng anh khàn đặc: 'Chúng ta không còn là bạn nữa ư?'
Tôi quay lại tranh luận: 'Là anh không nghe em giải thích, là anh đi chơi với cô gái khác...'
'Sao em khóc?' Anh luống cuống tìm khăn giấy nhưng không thấy, đành rụt rè rút tay về: 'Anh xin lỗi.'
Tôi quệt nước mắt: 'Em không khóc nữa, anh nói tiếp đi.'
'Chuyện hôm đó ở hải sản, là anh ích kỷ. Sau này anh nghĩ, chỉ cần em còn coi anh là bạn, dù vì lý do gì cũng là điều quý giá.'
Đôi mắt anh đỏ hoe. Trái tim tôi chùng xuống nhưng vẫn cứng họng: 'Còn cô gái đó? Anh thích làm bạn với cô ấy hơn đúng không?'
'Cô ấy...' Mặt anh tái đi, dắt tôi ngồi xuống bậc thềm.
'Là con riêng của chồng mẹ anh. Hè vừa rồi mẹ đi công tác, cô ấy theo chơi vài ngày nên nhờ anh dẫn đi tham quan.'
'Thực ra anh chẳng thân với cô ấy, nhưng cứ hy vọng nếu đối xử tốt, có khi mẹ sẽ để ý đến anh hơn.'
'Tối hôm đó thấy em ở cổng khu tập thể, anh sợ lắm. Sợ em nhìn thấy mặt x/ấu xí trong đời sống của anh...'
Nhìn vẻ bối rối của anh, tôi hối h/ận vì đã ép hỏi. Ký Nam kiêu hãnh và lạnh lùng ấy giờ đang cố mở lòng, phơi bày nỗi lòng trước mặt tôi.
Tôi nắm ch/ặt cánh tay anh: 'Ký Nam, tình thân vốn là thứ kỳ lạ nhất, không ai thoát được đâu. Và khát khao được quan tâm là bản năng, không có gì x/ấu hổ cả. Em còn suốt ngày muốn anh để ý này...'
Anh thở phào nhẹ nhõm định cảm ơn thì tôi ngắt lời: 'Đợi đã, đây có phải bí mật của anh không?'
'Ừ.'
'Vậy từ giờ, em không chỉ là bạn mà còn là người bạn cực kỳ quan trọng của anh rồi nhé!'