「Ký Nam...」 Giám đốc đưa mắt nhìn anh.
Ký Nam khẽ ho một tiếng, không có ý định lên tiếng.
Tôi liếc mắt ra hiệu, anh quay sang nhìn giáo viên vật lý.
Thầy giáo vật lý ngạc nhiên bước tới: "Ký Nam em ở đây à? Chuẩn bị cho kỳ thi Olympic thế nào rồi? Thưa giám đốc, ngài không thể làm trễ kế hoạch của học trò tôi được."
Vị giám đốc miễn cưỡng nhượng bộ: "Đi đi."
21
Câu chuyện tiếp tục đến hồi thi đại học, hôm đó trời mưa lất phất.
Khi thi xong môn tiếng Anh bước xuống cầu thang, Ký Nam đã cầm ô đứng đợi sẵn.
"Cậu nói lát nữa mình đi ăn lẩu hay nướng? Nếu đổi điện thoại thì chọn 128G hay 256G? Còn nữa..."
Ký Nam chưa kịp trả lời, một cậu học sinh khóa dưới chui vào ô: "Chị ơi, nghe nói chị ký hợp đồng với trang web tiểu thuyết rồi? Chị ký tặng em trước được không?!"
Tôi vừa ngượng vừa mừng, ký tên lên cuốn sách Ngữ văn của cậu ta.
"Lúc nãy mình nói đến đâu rồi nhỉ?" Tôi hỏi Ký Nam.
Ký Nam khẽ nghiêng người ra ngoài: "Không biết."
Tôi buồn cười: "Thế cậu nói đi, cậu đang gh/en hay là đang gh/en đây?"
Anh vẫn làm lơ tôi.
"Ký Nam?"
"Ký Nam!"
"Ký Nam..."
Yết hầu anh lăn một cái: "Vân Hy, chiêu này bây giờ với anh không còn tác dụng nữa đâu."
"Vậy làm thế nào mới có tác dụng?"
Đột nhiên anh ép tôi vào tường, chiếc ô xệ xuống một nửa, khoảnh khắc đó như tách biệt chúng tôi vào thế giới nhỏ bé chỉ của riêng hai người.
Anh cúi xuống, ánh mắt dán ch/ặt vào đôi môi tôi.
Tim tôi đ/ập thình thịch, cổ họng như nghẹn lại.
"Cho anh hôn được không?" Anh hỏi.
Tôi gắng trấn tĩnh, giả bộ thản nhiên: "Hôn xong cậu sẽ là bạn trai tôi đấy, suy nghĩ kỹ đi."
Lời vừa dứt, anh chạm nhẹ đôi môi ấm áp lên môi tôi.
Tôi ngượng quá định chạy trốn, nhưng bị anh nắm ch/ặt cổ tay, lần này hôn mạnh mẽ hơn.
Chiếc cặp của anh rơi xuống đất, làm rơi ra một cuốn sổ.
Chính là cuốn "《Hôm Nay Ký Nam Đã Kết Bạn Với Tôi Chưa?》" tôi từng vứt vào thùng rác.
Ở trang đầu tiên, nét chữ anh hiện rõ qua trang giấy: "Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ."
22
Về sau.
Về sau tôi viết rất nhiều sách, gặp gỡ vô số đ/ộc giả.
Mỗi lời đề tặng trong sách, tôi đều kết thúc bằng câu: "May thay, trên đời này có văn chương".
Ngày cưới, khi đọc đến lời thệ ước cuối cùng, anh khóc đến nỗi suýt đ/á/nh rơi micro.
Tôi nắm ch/ặt tay anh, anh nhìn tôi chăm chú: "Em luôn nói may thay thế gian có văn học. Anh muốn nói, may thay thế gian có em."
Hết
Tác giả: Yến Công Tử