“Dung Xuyên, anh thấy rồi đấy, cô ta lại b/ắt n/ạt em, cô ta đ/á/nh em, Dung Xuyên mau giúp em đ/á/nh lại đi!”

Ai ngờ người đàn ông từng dịu dàng ôm cô vào lòng dỗ dành giờ lại lùi hai bước, giơ tay cảnh giác: “Em tránh xa tôi ra.”

Trần Y Y khóc như mưa.

Đột nhiên, cô ta nhìn về phía mẹ tôi: “Dì Bạch, chị Minh Nguyệt đ/á/nh con, dì không quản sao?”

Mẹ tôi lạnh lùng ngẩng mặt: “Dì thấy con gái dì đ/á/nh không sai.”

Trần Y Y sửng sốt, không tin nổi: “Dì Bạch, ngay cả dì cũng thay đổi ư? Dì quên Lục Minh Nguyệt trước đây đã b/ắt n/ạt con thế nào sao? Còn cả khoảng thời gian cô ta đi nước ngoài, là con luôn ở bên dì, dì quên hết rồi à?”

Mẹ tôi nhăn mặt gh/ê t/ởm: “Đương nhiên là không quên.”

“Những ngày Nguyệt đi vắng, bề ngoài con tỏ ra chăm sóc dì, nhưng thực chất ngày nào cũng gián tiếp hạ bệ Nguyệt, tự biến mình thành nạn nhân.”

“Hôm nay dì mới biết, Nguyệt không làm gì sai. Trần Y Y, tâm cơ con quá sâu, nhà họ Lục không chấp nhận được người như con. Từ nay dứt khoản hỗ trợ, đừng bén mảng đến đây nữa.”

Trần Y Y trợn mắt kinh ngạc: “Sao các người có thể đối xử với tôi thế này! Mẹ tôi ch*t vì nhà các người, tôi không oán h/ận đã là nhân nghĩa lắm rồi!”

Mẹ tôi khẽ gi/ật mình. Bà thất vọng nhìn Trần Y Y: “Mẹ con thực sự ch*t vì nhà ta sao?”

“Năm đó bà ấy dùng điện bất cẩn. Nếu không phải Nguyệt phát hiện kịp, hậu quả còn khôn lường. Cũng là Nguyệt biết sự tồn tại của con, đề nghị đưa con về Lục gia. Ai ngờ nuôi ong tay áo.”

Nói xong, mẹ nắm tay tôi bước đi. “Minh Nguyệt, chúng ta nói chuyện.” Chu Dung Xuyên khản giọng gọi sau lưng.

Hắn định đuổi theo nhưng bị Trần Y Y ôm ch/ặt. Chỉ đành nhìn chúng tôi rời đi...

**Hôm sau**

Bố mẹ công bố chuyển nhượng toàn bộ cổ phần và tài sản cho tôi. Trước đó, nhiều người đồn họ đã ruồng bỏ tôi. Nhưng sau thông báo, Chu Dung Xuyên lập tức hủy hôn với Trần Y Y, tuyên bố theo đuổi tôi.

Một sáng, khi tôi ngái ngủ xuống cầu thang, thấy Trần Y Y đang lăng xăng trong phòng khách. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào: “Chị Minh Nguyệt dậy rồi à? Em làm đồ ăn cho chị nè.”

Tôi chặn lại: “Vào bằng cách nào?”

“Chú lái xe Vương đưa em vào. Em chỉ muốn chuộc lỗi...”

“Không cần.” Tôi chỉ cửa: “Cút ngay!”

Đúng lúc bố mẹ và Chu Dung Xuyên bước vào. Trần Y Y lập tức nắm tay tôi, tự đ/ập đầu vào lan can. “Ái chà!” Cô ta ôm trán đỏ ửng khóc lóc: “Chị đ/á/nh em làm chi?”

Chu Dung Xuyên vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi cười lạnh: “Gặp ăn vạ thôi.” Nói rồi t/át Trần Y Y mấy cái rõ đ/au. Cô ta gào khóc thảm thiết.

“Lần đầu gặp ở hồ nước, cô ta suýt rơi xuống được anh c/ứu. Nhưng hôm đó tiệc tùng đông đúc, sao cô ta lẻn được ra vườn sau?” Tôi chất vấn.

Chu Dung Xuyên mặt biến sắc. Trần Y Y vội thanh minh: “Đó là duyên trời định!”

“Lần hai, trời mưa to, cô ta ôm mèo xông vào xe anh. Anh cảm động đưa về biệt thự. Nhưng thực ra...” Tôi mỉa mai: “Con mèo đó chính là do cô ta bỏ đói mấy ngày, cố tình dựng cảnh!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm