Sau khi vở kịch thúc, mới nghe thoại.
"Ninh Ninh, em mau đăng giải thích giùm đi, nếu sự nghiệp Lộ sẽ tành hết. Cô vất vả lắm mới đứng vững làng giải trí, em giúp đi."
"Nhưng chuyện nào em nói lại sự Lúc em m/ù lòa, bao lần bảo công tác, bận công ty, chẳng đều sao?"
"Anh... Ninh, em giúp Lộ đi, hiện khổ..."
"Đau khổ đúng báo ứng Bạch, chuyện đáng lẽ cần tệ Hồi em nhờ giúp đăng bản giải thích, nhớ nói gì không?"
Không lời, máy, theo chặn số thoại.
Không lâu đến, mở miệng toàn lời thô tục.
"Mày bị đi/ên à, dám hại Lộ thế? Mau gỡ cái Weibo xuống, nếu sẽ tha mày!"
"Vị thê có bảo vệ người phụ nữ khác không?"
"C/âm miệng! Cô đâu có nhiều chuyện mày!"
"Được thôi."
Cúp lục ảnh một lúc, phát hiện vài bản chụp màn hình lúc vô thấy khi xem WeChat Bạch.
Tôi nhanh gửi những bức ảnh vào hòm khiếu nại Tống.
Hôm Tống hủy bỏ ước với - công tử nhà họ Triệu.
Tập đến yếu, dậy cách vào nhân. mắn được tiểu Tống kế khối sản khổng lồ để mắt tới, được vài dự án lên nhắn trên WeChat với chê tiểu Tống ngây thơ đương, gì được nấy.
Ấn tượng sâu nhất chính đoạn hội sau——
Triệu Thành: 【Tôi vốn có cơ bằng anh. Tôi vì mục đích doanh, cưới người yêu.】
Triệu Thành: 【Nghĩ tới sau Lộ lấy người khác, lắm. nếu anh, cam chịu thua. sao chân thành với Lộ, vẫn cơ vẫn lựa chọn. Đừng để rồi mới hối h/ận.】
Bùi Bạch: 【Nhưng c/ứu anh.】
Triệu Thành: 【Vậy thì sao? Cô bị m/ù thôi, thì mình! Trách nhiệm đâu nhiều lắm ít tiền rồi đuổi đi. Này bạn, kịp c/ắt lỗ, tôi, nửa lại sống với người ưa.】
Triệu Thành: 【Hả, Tống Thiên lại phiền được. Ngày ngày vây quanh ruồi. Thôi nói nữa, ứng phó đây. kiếp, lúc dậy, đầu tiên tống ta!】
Hồi chụp màn hình để cơ hội chất vấn trực tiếp Bạch, sau xảy nhiều nên ảnh đến.
Nếu ch/ửi quên chuyện này.
Hắn tha tôi, tay trước. gửi đoạn chat nhà họ Tống.
Sau khi Tống ngừng đầu tư và hồi toàn bộ dự án, chao đảo. chẳng tâm trí nghĩ cách th/ù nữa.
8
Từ Ân báo được nhà phù hợp, nên thúc đi. Ngày chuyển nhà, nghe bảo gặp để tận miệng xin lỗi.
Tôi tin lại chịu xin lỗi, mò b/án th/uốc gì bầu, nên ý.
Hôm gặp hẹn quán phê hẻo lánh. đeo kính to, lén lút bước vào, sợ bị ra.
Cô nghị để lên quầy, sợ ghi âm rồi hại ấy, danh minh tinh Để tỏ thành ý, lên trước.
Tôi tác lên.
"Nhờ mà mặt với cả đống tiền bồi đồng." Cô khuấy phê nói.
"Lời thãi nói nữa, vào chuyện chính đi."
Cô nhếch mép tôi: "Bắt xin lỗi cô, xứng sao?"
"Ồ? Vậy hẹn gặp để làm gì?"
"Để thương lượng với cô. Chỉ cần chịu đăng Weibo mấy ảnh và video do chỉnh sửa, và nhường vai nữ chính phim "Khuynh Thành", sẽ cô. Tôi hứa từ nay về sau đoạn tuyệt với nào?"
Dừng một giây, bật cười.
Giang ngạc nhiên nhìn tôi: "Cô gì?"
Tôi lời mà hỏi "Cô vào đâu nghĩ sẽ ý?"
Giang đầy tự tin: "Dựa vào Bạch. Năm xưa t/ai n/ạn xe, c/ứu mà màng tính mình, nếu thì gì? Đồng đi, sẽ có được thứ hằng mong muốn."
"Nếu thì sao?"
"Vậy sẽ về tôi. Tiền bồi sẽ bảo sa sút cục tệ lắm. Chỉ có cô, sẽ vĩnh viễn mình."
Tôi cúi nhìn cốc phê, trầm ngâm giây lát.
"Bùi xử tốt với thế, sợ lòng?"
Giang kh/inh khỉ: "Anh tốt với tự nguyện. Anh chuyện ta."
"Cô chưa từng ta?"
"Chưa."
"Vậy cứ lừa dối ta?"
"Anh đẹp chơi diện, có rót tiền đóng phim, m/ua quà đắt tiền. Hơn nữa ng/u ngốc, dễ điều khiển, ngoan ngoãn vâng lời. Với tôi, kẻ gót gì được nấy Ai lại kẻ gót chứ?
"Đàn ông vốn đều đáng kh/inh, có được rồi trân trọng, có được mới cứ vấn vương. Cô và chẳng minh rõ nhất sao?
"Vì thế, bị giữ lửng thì mới mãi gì được nấy chứ."
Nghe xong diễn ta, gật đầu.
"Thế nào? Suy nghĩ kỹ dịch nhé."
Tôi đứng dậy khỏi ghế: "Suy nghĩ ý."
Giang biến sắc: "Tại sao?"
Khóe miệng nụ kh/inh bỉ: từ lâu rồi."