Phó Chi Húc nhíu mày thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn."

"Không có gì đâu." Tôi vẫy tay.

Hắn lại nói thêm một câu: "Cảm ơn."

Tôi vừa định đáp lễ, chợt nhớ đến nhiệm vụ hệ thống giao. Nhiệm vụ lần này thật quái đản: Phải chạm vào mặt Phó Chi Húc.

Vừa thầm ch/ửi rủa hệ thống, tôi ấp úng: "Này... nếu cậu thực sự muốn cảm ơn... thì có thể..."

Phó Chi Húc: "Cứ nói đi, muốn tôi làm gì?"

Giọng tôi nhỏ dần: "Ờ thì... cho tôi... vả nhẹ vào mặt một cái được không? Tôi sẽ rất nhẹ nhàng..."

Phó Chi Húc khựng lại.

Bỗng hắn bước sát đến trước mặt tôi, cúi người xuống: "Được."

Khuôn mặt thanh tú hiện rõ trước mắt, làn da trắng mịn không tì vết khiến tôi nuốt nước bọt. Không hiểu sao tôi lại đưa tay... búng nhẹ vào má hắn.

Phó Chi Húc đỏ tai: "Ừm?"

Hệ thống: "Alo? Bảo b/ắt n/ạt chứ đâu phải tán tỉnh!"

5

Tôi thấy mình thắng lớn. Vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa không làm Phó Chi Húc gi/ận.

Đến khi hệ thống yêu cầu tôi dội nước vào hắn. Tôi cầm cốc nước định giả vờ té nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dội cho hết h/ồn.

Nhân lúc trường tổ chức tổng vệ sinh, tôi nảy ý dùng vòi nước phun nhẹ. Ai ngờ Tống Phong kéo đám đùa nghịch, cả đám lao vào khẩu chiến nước.

Đang mải vui, tôi quay người vô tình phun thẳng vào Phó Chi Húc. Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng hắn ướt sũng mặt mày hầm hầm.

Gió lạnh thổi qua khiến tôi hắt xì. Phó Chi Húc cởi áo khoác đắp lên người tôi: "Đừng cởi ra. Cậu mà cảm thì lây cho tôi đấy."

Tống Phong gào lên: "Phó Chi Húc mày ý gì? Chị đại tao khỏe như trâu, cần đếch áo mày!"

Phó Chi Húc quắc mắt: "Liên quan gì đến mày?"

Tôi vội xua đuổi Tống Phong đi, quay lại ngượng ngùng nhìn đôi giày ướt của Phó Chi Húc: "Về thay đồ đi, kẻo cảm."

Hắn khẽ nhíu mày: "Cậu mới cần về thay đồ."

Tối đó, tôi ôm chiếc áo phảng phất mùi gỗ thơm của hắn. Điện thoại vang tin nhắn Tống Phong: "Chị đại với thằng đó có tơm tem gì à?"

Tôi: "C/âm mồm! Ăn nói bậy bạ!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm