Trông ấy như một chú chó con tan nát vì tim vỡ vụn.
Anh buông tay ra, giọng đầy van 'Thì vậy, đổi, nhất đổi, em?'
'Địch Phong, thể đổi đâu.'
Trước đã nhắc về vấn đề này, nhưng mỗi soát bản thân.
Bản của cung Thiên Yết.
Địch lùi một bước, gượng gạo nở nụ cười.
'Em yên tâm, nhẫn nhịn, dám xúc phạm em nữa.'
'Cái em vẫn thể mặc... mà.'
'Chỉ cần em cố gắng chấp anh... ép em làm điều gì ý nữa.'
'Trước sợ em khác thôi.'
Nhìn đôi của anh, lòng xao động.
Chỉ khi ở bên tôi, mới để lộ vẻ yếu đuối này.
Anh đưa tay khe vạt tôi.
Lắc nhẹ.
Không khí ngột nóng bỏng, gò má cũng dần hồng.
'Như em thể chấp chứ?'
Tôi dám thẳng vào nữa.
Sợ rằng khoảnh khắc sau mình mềm lòng, đắm chìm trong đó.
Tôi quay lao khỏi gọi tên tôi: 'Lê Thư.'
Bàn tay trên tay bước dừng lại.
Giọng cùng túc: 'Anh luôn đợi em.'
9
Ra ngoài, điều chỉnh trạng thái.
Sau khi nói rõ lòng mình, trạng thái của đã hơn nhiều, thân toát vẻ tinh thần phấn chấn.
Tạ ở ngoài khách đang nhiệt tình chiêu đãi khách mời khác như một chủ nhà thực thụ.
Thấy chúng xuất hiện, đứng nói với Phong:
'Đợi lắm đấy.'
Ôn Niệm cười cợt:
'Bỏ mặc ở sao hả?'
'Chúng làm điện thôi, nếu chuyện riêng nói đừng ngại ngùng nhé!'
Đứng một bật cười.
Địch vẫn chuyện đã dẫn dắt mọi xem ấy như gái của mình.
Địch ngơ ngác: 'Xin lỗi, nãy chút việc riêng.'
Bình luận livestream sóng:
[Ôi của sống rồi!]
[Gào thét đòi quay về rắc đường ngay!]
[Khả trông cũng trách ca, đúng gái quốc Là con trai chắc cũng mê ấy mất!]
[Lê đứng kia mặt lạnh như băng, trông chảnh Có ai đồng không?]
[Địch xin lỗi, chắc mình lỡ lạnh nhạt với rồi!]
Địch lấy tủ lạnh một túi cây, sạch một đĩa nho và quất lớn.
'Dự trữ chút cây, mọi cùng đi.'
Tôi gi/ật mình.
Tôi vốn rất nho và quất, suốt thời gian chung sống tủ lạnh nhà bao giờ thiếu thứ này.
Vốn dĩ cây, nhưng dần dần bị lôi thành thói quen.
Tạ liếc đĩa quả, nhíu nhưng nhanh chóng che vẻ gh/ét bỏ.
Ôn Niệm ngạc nhiên: chị gh/ét nhất sao?'
Địch biểu của Khanh, càng ngơ ngác: 'Tôi mà, sao?'
Bình luận bắt đầu xao:
[Chi mà hơi đấy!]
[Chả tí tình nào cả...]
[Địch yêu mà nhớ gái? Kỳ quá!]
[Nhìn kìa, Lê đang lành...]
[Chắc đang thôi?]
Tạ gượng cười:
'Không sao, đùa chút thôi!'
Thấy đang lành, ta châm chọc: 'Ở nhà khác mà uống thoải à? Thích lắm hả?'
Tôi 'Ừm'
Địch bên cạnh nhoẻn miệng cười: 'Cứ vào, tất dành cho em, tươi ngon.'
Tạ trợn kinh ngạc: 'Địch...'
Liếc này, đôi chứa niềm vui khó tả.
Không khí kỳ lạ.
Ôn Niệm cũng im bặt.
Tạ tôi, anh.
Cô ta sức ch/ặt tay vịn sofa, lôi gối sofa một chiếc chấm trắng.
'Đây là...'
Địch lịch sự đưa tay đòi lại: gái để quên, trả cho nhé. ấy rất chiếc này, giữ gìn cẩn thận.'
Tạ run run vào lòng bàn tay anh.
Ôn Niệm thào: 'Thì là...'
Tạ quay sang chiếc chấm trắng đang cột tôi.
Thất bại rồi...
Tôi cũng ngờ chiếc bị ở đây.
Lại vừa kẹt dưới sofa, bị moi ra.
Trong chốc lát, ta lộ rõ vẻ tỉnh ngộ.
Livestream bùng n/ổ.
[Trời, hóa gái yêu cũ của ca!]
[Vô duyên, mà đi đóng vai!]
[Màn hình căng nhất lịch sử, đúng thổ!]
[Địch hoàn buồn cười quá!]
[Lê đang hệt kìa!]
Tôi phá vỡ khí ngượng 'Khả Khanh, trông cậu lắm.'
Tạ như mất h/ồn: 'Không... sao.'
Cô ta hẳn đang nghĩ loạt hotsearch đang bùng n/ổ bên ngoài.
10
Không mạng ở thử thách với hiện đại, sống nửa internet.
Mọi gi*t thời gian hoạt động thủ công.
Đang chuyện nhiên mất điện.
Cả chìm trong bóng tối.
Địch đứng dậy: 'Xin lỗi, rõ bị ngắt điện chỗ nào, đi tra.'
Ôn Niệm gọi lại: sao, khí cũng hay, hồi nhỏ mất điện chơi chơi, trải nghiệm lại.'