Nhịp Tim Không Biết Nói Dối

Chương 4

23/06/2025 15:30

“Lương tâm lên rồi hả?” cười khẩy, cảm áy náy, muốn đồng bất cứ điều gì tôi đưa ra không?”

Tôi răng chuẩn thần mất “Anh cứ nói đi, ngoài đồng hồ muốn gì? là tôi có khả năng…”

Lục ngắt lời: “Thật muốn bù đắp cho tôi à?”

Không biết có ảo giác giọng anh khàn đục. Trong gian tối om xe, tôi cảm được hơi thở nặng nề mang theo hiểm.

Một giây linh cảm thật.

Lục đột ngột người, năm ngón tay thon kẹp ch/ặt cằm tôi. Trong bóng tối, tôi rõ khuôn mặt anh đang phóng to dần.

Gần như quên mất phản ứng.

Khi hơi thở nóng hổi phả mặt, tôi mình anh ra: “Anh làm gì thế!”

Lục bật cười tôi hoảng hốt: “Đùa thôi, giờ thì tiền công diễn cho tôi đi.”

Ch*t ti/ệt! Mặt đỏ bừng, đ/ập thình thịch. răng: “Lục Thịnh!”

11

Cuối cùng vẫn tiền công. Như lời anh nói, tạm n/ợ đã. Anh cần nhà gấp kịch bản.

Nghe anh bận, lòng tôi càng thêm áy Lén đặt chiếc đồng hồ hứa tặng anh trợ anh trai.

Về Lâm sau bữa tối đó, lớp mặt nạ hòa bình rá/ch toạc. Ký túc xá chẳng lại.

Tôi có hộ gần trường, cùng với Thịnh. Lúc m/ua, anh bảo hai được giảm giá tiền giảm chưa đủ bà chiếc túi.

Lục Thịnh…

Nằm sofa, tôi vẩn vơ Đêm qua, gần đến mức nghe nhịp tim. anh thật sự… chỉ thôi sao?

Ch*t ti/ệt! xoa xoa tóc, bắt mình dừng suy nghĩ. Mấy môn thúc tuần thi tuần 13, cần ôn tập nghiêm túc.

Đúng vậy, ôn bài. lôi sách ra say sưa, bụng đói mở app đặt ra trưa.

Trong lúc chờ ăn, thông báo từ hiện lên:

【Bóc phốt bạn gái bí ẩn Thịnh! là tiểu đương hồng Diệp Kỳ!】

【Yêu nhau phim? Đi chơi thân Cặp đôi Xuân Kỳ Thành là thật!】

Kèm loạt chụp từ ống kính tele hôm trưa. và Diệp Kỳ lượt nhà hàng. Nhìn ảnh, đúng là thân thiết Nhiều đem tôi với ra so, luận cùng kiểu tóc, dáng người, phong người!

Tôi: ???

Lướt tay, clip hôn đường phố hai hiện ra. Thì ra Diệp Kỳ là nữ chính trước Thịnh. Phim lên sóng, chắc là chiêu quảng bá. Nhưng lòng vẫn lạ.

Chưa buồn, thông báo đặc biệt vang lên đăng bài. Anh thẳng thừng phản bác: 【Bạn bè đi công đừng suy diễn.】

Đúng lúc chuông reo. Tưởng ăn, nào ngờ mở đứng đó, nguyên clip nhưng nhà hàng nào.

Anh rói như buổi “Hôm nay lòng tốt tràn trề, này, thích nè.”

Tôi ngỡ ngàng: “Sao anh… Không đang…”

Lục cười khúc “Cậu xem tin rồi Bọn báo cải vừa đăng, tôi gh/ê nhỉ.”

“Không phải…”

“Tôi với cô có gì. Đội ngũ cô muốn báo trước. Còn cậu…”

Anh đặt xuống, nhìn tôi đang lẽo theo sau. Cúi người, dùng ngón trỏ chọt trán tôi:

“Mặt là gì đây? Gh/en hả?”

“Tôi…”

Chắc tôi bỏ bùa mất rồi. Sao thể phủ được cơ chứ?

Lục hừm tiếng: “Gh/en làm gì? trai hư, biết thích rõ ràng.”

Ch*t thật, đ/ập lo/ạn xạ. vội miệng anh: “Ăn cũng bịt được miệng anh.”

Lục nhìn tôi chằm chằm rồi bật cười. Anh cắn miếng tay tôi:

“Ừm, ngọt đấy.”

12

Trời chuyển lạnh, mấy môn thúc. ký túc thu Vừa tới chân ký túc thoại gọi video.

Hôm nay anh bận công sáng sớm đi quay. Giờ đang than thở: “Quay liền 8 tiếng được nghỉ, mệt quá… Ơ đang ký túc à? Đi làm gì thế?”

Tôi giơ thoại định thích thì phòng mở. Lâm San tôi, mình: “Cậu làm gì?”

Giọng điệu ấy…

“Tôi tiền à?”

“Ý tôi vậy. Không ngờ sau chuyện đó mặt mày đây.”

“Cậu làm three girl ngại, tôi gì?”

“Cậu…”

Tôi vai cô bước vào: “Chó tốt cản đường.”

Lâm San gi/ận bỏ đi. tai bình luận: “Lưỡi sắc như d/ao.”

“Bình thường.”

Tôi đặt thoại lên giá, sách vở quần áo vali. im lặng ngắm nghía.

Giường Lâm San diện. Quay chỗ dán poster thay bằng selfie cô với Đường Lâm.

Lòng chùng ngáp dài: “Chán quá.”

“Chán thì cúp máy đi.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 9
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 8
Quy Môn Chương 15