Người dàng thương tr/ộm nhớ thay đổi sau đêm.

Anh phụ á/c m/ắng rắn lòng dạ, bảo á/c giả á/c báo.

Anh dẫn cả lớp tẩy chay tôi, dùng ảnh P video, đầu đ/ập xuống cố ý bị thương hội thao.

Tôi lóc hỏi phải sao mới buông tha, lạnh đáp: "Tha cho Trừ rời khỏi phó bản này!"

1

Sự thay đổi của Phó dường như đêm.

Trước đó, dù cùng lớp chuyên chúng thân thiết.

Anh huyền thoại bất diệt học lực, lại có ngoại hình điển trai.

Tôi như cô gái khác, dám thương tr/ộm nhớ, coi như tia sáng tuổi thanh xuân nhạt nhẽo.

Nhưng sáng hôm mọi lộn.

Anh chặn thượng, dồn vào góc tường, dùng tay nâng lên xoa xoa.

Tôi run run "Có gì thế?"

Chúng đâu thân mức có thể tiếp thân mật thế này.

Phó kh/inh khỉ "Giả nai tơ chi vậy? Chẳng phải thích bị đối xử thế này sao?"

Tôi ch*t trân, cảm giác như bị đẩy xuống ngục thập tầng.

Ngón tay rãi vuốt lên má, đúng đỏ hoe bỗng siết ch/ặt cằm.

"Đúng con đĩ giả nai, được bằng diễn này."

Tôi đẩy mạnh ra: gì anh? Sao đối xử thế?"

"Tại sao ư? Vì cuốn sách này khiến gh/ê t/ởm nhất chính mày, từng suy thỉu của đều cả!"

Tôi chạy bị Phó túm tóc gi/ật ngược.

Anh ép ngửa mặt lên, đầy chọc: "Tốt nhất dám động Khương Thanh Nguyệt, phương nghìn kế chơi tệ."

Nước nhòe tầm nhìn: còn chẳng Khương Thanh ai!"

"Tao đâu ng/u như đám khác? Tránh ra, phụ á/c như mặt cô ấy."

2

Sau sự việc, viết ký:

Buổi sáng này như cơn á/c mộng.

Tôi sao Phó dàng lễ độ lại trở nên cuồ/ng đ/áng s/ợ.

Ánh học của như lưỡi d/ao đ/âm thẳng vào tim, khiến trái tim rỉ m/áu.

Tôi "nữ phụ á/c" gì, càng sao mắ/ng ch/ửi tôi, những suy thỉu kia thế nào.

Tất cả như tai ương giáng xuống đầu vô cớ.

Nhưng điều: thích Khương Thanh Nguyệt, bảo vệ cô ấy.

Tính nhu nhược, khó nghe hèn nhát.

Chút tình cảm cùng dành cho Phó khiến nuốt nhục, quyết định tránh này.

Tiếc thay, hắn ta buông tha cho tôi.

Bữa trưa, hàng lấy đồ ăn, thấy bóng quen thuộc cô gái xinh đẹp.

Chỉ thoáng lưng, đó Phó Vũ.

Cô gái đối diện chắc khôi Khương Thanh Nguyệt.

Tôi định lảng quá hoảng lo/ạn đ/á/nh rơi canh.

Chiếc sắt lăn ầm ĩ, dừng ngay dưới chân Phó Vũ.

Nghe tiếng động, hắn quay lại nở nụ tà/n nh/ẫn.

3

Tôi chạy nhặt bát.

"Xin lỗi."

Nhưng định đầu bị ch/ặt xuống.

"Đằng Lộ canh của giày rồi, sạch đi à?"

Tôi giãy dụa: dậy đã, có khăn giấy."

"Dùng tay mà lau."

Tôi choáng váng tưởng nghe nhầm.

Phó xuống bên tai: hả?"

Tôi sợ mức ngồi phịch xuống, ngước đôi thăm thẳm của hắn.

"Tao đếm đây, ba... hai..."

"Tôi lau..."

Tôi nghẹn dùng tay chùi giày hắn.

Hắn mới buông ra bỏ.

Tôi ngồi bệt dưới đất lấy tay nước mắt.

Đám đông xúm lại, viên tuần tra tới "Chuyện gì thế?"

Chưa kịp mở miệng, Phó giả nhân giả nghĩa đỡ dậy: "Bạn Đằng Lộ Lộ thận bị ngã."

Là học sinh gương mẫu viên, lời hắn được tin tuyệt đối.

Thầy nhíu dặn dò: "Lần sau thận đấy."

Rồi tiếp tục đi tuần.

4

Mặt Phó lập tức l/ột bỏ.

Hắn siết ch/ặt cánh tay tôi: "Đừng mơ mách cô, ai tin đâu."

"Gia Vũ."

Giọng ngọt vang lên.

Phó lập tức dàng quay lại: "Sao thế?"

"Thôi đi anh."

"Thanh Nguyệt, em được hiền lành thế, quên những gì rồi sao?"

Khương Thanh do dự.

"Con này đĩ giả nai, ngoài yếu đuối bụng dạ tối, suốt ngày mưu em. Đừng thương nó."

"Thôi được."

Tôi nấc: "Sao có thể vậy?"

"Ha, sát toàn tri."

Phó mặc định á/c nhân, b/ắt n/ạt như trừng ph/ạt kẻ x/ấu.

Ngay lớp, hắn kiêng nể.

Là lớp trưởng, hắn phụ trách thu bài tập. nộp đủ, hắn vẫn khăng khăng viên dối.

"Em nhận được bài của bạn tin. gì có trùng mức tất cả bài tập bạn nộp đều bị mất?"

Giáo viên chủ nhiệm đương nhiên hắn.

Thầy thẳng mặt m/ắng: Lộ em thất vọng Em phải lại tất cả bài tập viết bản kiểm điểm 2000 chữ."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm