Tôi sớm quên cách chuyện thông thường.
May mắn sống ở nhỏ bên ngoại chút.
Hôm đi hiểu ngữ bà cụ, ấy giúp giải vây.
Hôm bánh ngô chiên để ơn sự giúp đỡ ngày hôm trước.
Lúc họa sĩ đây thảo tranh.
Trông như tốt nghiệp đại học, toát nhiệt huyết tuổi trẻ.
Xa rời con và sự việc ở Bắc Thành.
Trong trường này, chợt ra mình 25 tuổi.
Thế mà vì ở họ Lục, lúc nào phải giữ tư thái.
Cứ ngỡ mình già cỗi.
Tôi từ phố về, trồng đầy hồng nhỏ.
Bên luống đặt chiếc bập bênh nhỏ.
Tuy thứ ý tôi.
Trong họ toàn hồng vàng mà Lâm kính đặt cây dương cầm đắt tiền.
Đó thứ Đình Thâm năm xưa đặc biệt thiết kế cho cô ấy, ai được chạm vào.
Hồi bà nội bảo nhổ hết những khóm hồng đó.
Khiến Đình Thâm nổi gi/ận dữ dội.
"Hoa hồng mà còn, cần nữa."
Chuyện ai nhắc lại, Lâm và những khóm hồng trở thành vực cấm họ Lục.
5
Buổi chiều, cửa nhỏ vang tiếng gõ.
Tống mặc áo hoodie, đeo lô sau lưng, thấy mở cửa liền nở nụ cười rạng rỡ.
"Chị ơi, em bị núi bình sáng mai, chị muốn ra ngoài thư giãn không?"
Vừa ngọn núi sau tôi.
Tôi khá nổi tiếng.
Khách du lịch trấn thường nhắm ngọn núi ấy.
Tôi động lòng.
"Chị đừng sợ! Em hay trại lắm, rất nghiệm và toàn."
Trước sự nhiệt tình anh, gật ý.
Tống quả như nói, rất thành thạo.
Lập tức quay lấy chiếc lô, cả hai bộ đồ trại do mình đeo, xách dụng cụ tranh.
Tôi muốn chia sẻ bớt cho anh, bị kiên quyết từ chối.
"Em khỏe lắm, đeo chút đồ mệt tí nào."
Trên đường núi, trò chuyện quá khứ, tương lai.
Quá khứ như gì đáng kể.
Chỉ quanh quẩn bên họ Lục, bên Đình Thâm.
Rốt cuộc thành thái hữu danh vô thực.
Còn thì khác, luôn vô số chuyện tương lai đầy hy vọng.
"Cuộc trải mơ tại em trở thành họa sĩ nổi phải lực vì ước mơ lần chứ.
"Nói nhỏ với chị nhé, em ra đấy, nếu ngày chị thấy bên vắng bóng, chắc em bị rồi."
Tôi nhìn cười.
Không ngờ cả hai kẻ đào tẩu.
Chỉ về, sự biến tôi, Đình Thâm mừng rỡ.
Lúc đỉnh núi kịp hoàng hôn.
Ánh vàng ấm áp người, khó tin.
Tôi nhìn trấn dưới chân núi, tất cả chìm ánh vàng, yên bình và tĩnh lặng.
Tống bận rộn lều.
Tôi hỏi anh: "Hoàng hôn lắm, em sao?"
"Em thích bình hơn, mỗi ngày mới, tượng trưng cho vô vàn năng và sức sống."
Tôi ngồi đưa ra nhìn bận rộn, ngừng vang câu "khởi mới" nói.
Rời khỏi họ quyết định dũng từng nhiều năm.
Nhưng như kẻ đào tẩu nhát gan yếu đuối.
Trở trấn xôi, thu mình nhỏ đó.
Chưa bao giờ sau sẽ nào, nào cứ phí mình nhỏ?
Tôi 25 tuổi, tương lai rõ ràng vô vàn năng.
6
Tống lấy đồ ăn uống đưa tôi.
Anh nằm dài tấm đệm tôi, sau đầu, đêm phủ đầy sao.
"Chị ơi, chị thử nằm sao sẽ khác lạ đấy."
Ở họ luôn bị yêu cầu đủ thứ lễ nghi, việc phải hợp với thân phận thái.
Nghe nhiều là: "Thưa bà, việc bà được làm."
Việc nằm sao như này, đây chưa từng tới.
Chỉ lúc này, cho thời gian suy nghĩ.
Anh đưa kéo mạnh cái, từ nằm tấm đệm.
"Nằm nhanh đi!"
Tôi khách sáo nữa, theo.
Nằm sao như ở ngay mắt, với chạm tới.
Tôi và cứ nằm, sao trời, trò chuyện nơi.
Trong lòng quyết định.
Phải dũng bước ra ngoài.
Bỏ đi như cuộc chạy.
Tôi đi kết mới, khám phá giới rộng lớn bên ngoài, khi dù ta đứng mặt quan trọng.
7
Nửa đêm chìm vào ngủ say.
Dù ở chiếc lều sơ ngoài trời, thấy tâm chưa từng có.
Sáng sớm mơ màng bước ra khỏi giá mặt trở nghiêm túc.
Ánh dương từ từ mọc lên, dịu dàng vuốt từng tấc da thịt.
Tôi nhìn mặt mọc, đây tôi.
"Chị ơi! Đừng cử động!"
Bên bỗng reo phấn khích, gi/ật mình đứng yên, thể liếc nhìn bằng mắt.
Rõ ràng, đang lấy mẫu.
Khi xong, cổ mỏi nhừ.
Quả nhiên mẫu dễ.
"Em cho chị nhé, ơn chị mẫu cho em."
Tay đặt lên, lực mạnh.
Tôi lim dim mắt hưởng sự mát anh.
Suốt đường núi, hứng anh.
Bức tranh xem thấy khá đẹp, nhiều thứ khác hiểu nổi.
Vừa chui vào mình.
Tôi mở tivi, khuôn mặt Đình Thâm ngờ màn hình khiến gi/ật lùi bước.