Tôi nuôi nam chính thành đồ bỏ.
Hệ thống đẩy tôi đến đây chỉ nói hãy nuôi dưỡng nam chính.
Rồi nó đ/ứt liên lạc luôn.
Mười năm sau, nó nhìn vị thần tượng vui vẻ lạc quan ngời ngời kia, rồi lại nhìn tôi.
Ngơ ngác hỏi: [Cậu nam chính đen tối đi/ên cuồ/ng to bự của tôi đâu rồi?]
01
Tôi là một nhiệm vụ chuyên nghiệp.
Sau khi thoát khỏi đám zombie, tôi quyết định làm việc thường ngày.
Hệ thống giao cho tôi nhiệm vụ nuôi con: [Hãy đi nuôi nam chính đi.]
Thế là tôi trở thành mẹ kế của nam chính.
Tôi từng nuôi bạch tuộc 28 xúc tu, hổ báo hình người, chim đầu cá... đủ loại sinh vật quý hiếm, một đứa trẻ thì có gì khó.
Cậu bé 8 tuổi mặc vest đen ba mảnh, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, thoáng hiện vẻ đẹp trai kinh người tương lai.
Đáng yêu quá, nhìn là biết ngay con của tôi rồi.
- Chào con - Tôi đưa tay - Tiểu Trì Ninh, từ nay ta là mẹ của con.
Tiểu nam chính nở nụ cười đưa tách trà: - Mẹ ơi, mời mẹ uống trà.
Quản gia vội lên tiếng: - Phu nhân...
Ánh mắt cậu bé quét qua, ông ta im bặt.
Tôi không để ý những xung đột ngầm này, chỉ biết không được phụ tấm lòng trẻ thơ.
Nếu không sẽ ảnh hưởng x/ấu đến qu/an h/ệ sau này.
Tôi nâng tách trà uống một ngụm.
Hương vị quen quen, dưới mùi trà thơm nồng còn có vị th/uốc mê cực mạnh.
Không phải loại thường, có hiệu ứng gây ảo giác phát cuồ/ng.
Nói thật, khó uống thật.
Nhưng nhìn ánh mắt háo hức của cậu bé, tôi nghĩ mình nên uống cạn.
Tôi uống sạch, đặt tách xuống xoa đầu cậu: - Ngon lắm, cảm ơn con yêu.
Tiểu nam chính không chớp mắt: - Mẹ có cảm giác gì không?
- Cảm giác á?
Thật ra chẳng có gì.
Nhưng nếu tôi không cảm nhận được gì, cậu bé sẽ thất vọng mất.
Tôi cúi xuống ngang tầm mắt cậu, mỉm cười: - Hơi chóng mặt chút. Con tự m/ua hay tự làm th/uốc trong này thế? Giỏi lắm!
Quản gia há hốc miệng như nuốt trứng gà.
Trong mắt tiểu nam chính thoáng chút kinh ngạc.
Tôi hơi lo, lẽ ra không nên nói thế?
Hay nên giả vờ không biết? Trẻ con thích được thể hiện mà.
Tôi vội c/ứu vãn: - Thật ra mẹ không nhận ra lắm, con có thể nói cho mẹ biết đây là gì không?
Khóe môi cậu bé cong lên: - Đây là th/uốc mê gây ảo giác cấp cao nhất do con cải tiến.
Th/uốc mê cao cấp?
Nói thật, chất lượng chưa đạt.
Nhưng ở tuổi cậu bé, đáng được khen ngợi, tôi vỗ tay: - Ôi con trai giỏi quá!
Tôi tranh thủ làm thân: - Con muốn học cách làm loại mạnh hơn không?
Cậu bé đề phòng lùi lại: - Ý mẹ là sao?
- Là... - Tôi hạ giọng - Mẹ có thể chế ra loại mạnh hơn.
02
Mượn phòng thí nghiệm của tiểu nam chính, tôi điều chế ra loại th/uốc mê tốc độ nhanh hơn.
Phòng thí nghiệm của cậu tuy tốt nhưng độ chính x/á/c và thiết bị chưa đỉnh cao nên hiệu quả chưa tốt nhất.
Lũ chuột bạch lập tức nhảy điệu tap dance.
Nhìn cậu bé chăm chú, tôi hỏi: - Cần mẹ bắt vài người về thử không?
- Mẹ đi/ên rồi? - Cậu bé đột nhiên quát to, mặt mũi khó tin.
Tôi hơi tủi thân.
Không phải thấy cậu hứng thú nên tôi mới chơi cùng sao?
Bình thường tôi đâu có thế.
Tiểu nam chính lạnh lùng ra lệnh cho quản gia đ/ập phòng thí nghiệm.
- Nơi này con không cần nữa.
Có vẻ tôi vừa làm cậu gi/ận.
Muốn bù đắp, tôi đề nghị: - Để mẹ giúp con nhé?
Quản gia định ngăn, cậu bé nghiêm mặt: - Được.
- Nhưng con muốn mẹ tự tay phá một mình.
Tôi cảm động rơi lệ, đây chẳng phải tình mẫu tử sao?
Cậu chỉ để mình tôi giúp cậu phá.
Đây là cảm giác khi có con sao?
Tôi lập tức hứa: - Mẹ sẽ một mình phá cho.
Tiểu nam chính dẫn quản gia bỏ đi, để tôi lại một mình.
Mấy năm làm nhiệm vụ không uổng phí.
Tôi lấy từ không gian hệ thống thanh đại đ/ao 10 mét, 'xoẹt' một nhát ch/ém phòng thí nghiệm thành mấy khúc, rồi dùng chùy 300 cân đ/ập thành bột.
Mười phút sau, tôi hớn hở về báo cáo:
- Con yêu, mẹ phá xong rồi nhé!
Tiểu nam chính ra xem thửa đất đã phủ cỏ non mơn mởn, há hốc mồm.
Tôi tranh thủ khoe công: - Thế nào? Tốt chứ?
Cậu bé ngẩng lên nhìn tôi, mắt lộ vẻ kinh ngạc: - Mẹ tự làm đấy?
- Tất nhiên! - Tôi đầy tự hào, ánh mắt đầy mong đợi.
Mẹ cũng cần được khen mà.
- Mẹ... - Mãi sau, cậu mới nghiến răng nói - Mẹ đúng là có năng lực thật.
03
Bố của tiểu nam chính không biết đang công tác ở góc thế giới nào.
300 ngày trong năm không có mặt trong nước.
Bữa tối chỉ có hai mẹ con.
Tiểu nam chính đã khôi phục nụ cười, nhiệt tình mời: - Mẹ ơi, dùng cơm đi ạ.
- Không được để thừa đâu đấy.
Tôi đáp lại nụ cười hiền hậu, mẹ đương nhiên không bỏ thừa, sẽ làm gương tốt cho con.
Cúi xuống, miếng bò sốt tiêu đen mềm mại điểm xuyết hai chú sâu xanh đang ngoe ng/uẩy.
Tôi dĩa xúc lên hỏi: - Đây là...?
Quản gia vã mồ hôi lắp bắp, liếc cậu chủ: - Thưa phu nhân, đây là...
- Đây là con thấy trong vườn hôm nay.
Tiểu nam chính tiếp lời, ngọt ngào: - Con nghĩ mẹ sẽ thích.
Ừm... cũng không phải không thích.
Thành thật mà nói, protein khá cao, ở những nơi thiếu thốn muốn tìm còn không có.
Lâu rồi chưa ăn, đôi khi nhấm vài miếng cũng đáng nhớ.
Khó được cậu bé để tâm đến thế.
- Cảm ơn con nhé! - Tôi xiên con sâu chấm sốt ăn.
Khá tươi ngon.
D/ao c/ắt bít tết của cậu bé đột nhiên dừng lại.
- Sao thế con yêu?
Tôi chợt nhớ mình đã ăn hết hai con không chừa lại: - Con cũng muốn ăn à?
D/ao đ/âm vào đĩa sành vang tiếng vỡ, tiểu nam chính gằn giọng: - Con không muốn!
Thật ra là muốn để phần mẹ ăn hả?