Sự Cứu Chuộc Tuyệt Đối

Chương 3

10/06/2025 03:32

Tôi ở đây chỉ là một người không có giấy tờ, may mắn là sau khi giải thích lắp bắp, có một quán ăn đồng ý cho tôi ở lại. Lương không cao, việc lại nhiều, tôi vẫn nhận lời vì cần tiền, cần rất nhiều tiền. Bố chưa từng được đi học một ngày, tôi muốn đưa ông vào trường học. Giống như ngày xưa ông làm ba công việc một ngày, bận tối mắt để lo hộ khẩu cho tôi, giúp tôi được đến trường. Ông chủ có lẽ thương tình, trả lương nửa ngày một, phần còn lại cuối tháng mới đưa. Đêm xuống, tôi cầm nửa ngày lương trở về. Bố nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên. Tôi lấy cơm hộp ông chủ đưa mời ông ăn. Trong bữa, ông liếc nhìn tôi nhiều lần: 'Con làm ở đâu? Bố cũng muốn đi làm'. 'Chỗ đó không nhận trẻ con'. 'Ừ' - giọng ông đầy thất vọng. 'Con muốn đi học không?' - tôi hỏi. 'Chỉ cần con muốn, bố sẽ lo cho con đến khi trưởng thành'. 'Con không muốn' - ông lắc đầu. 'Không, con muốn'. Tôi từng thấy ông cầm sách của tôi, xoa xoa trang giấy với ánh mắt khao khát. Dù vất vả thế nào, ông vẫn cố cho tôi vào trường năm tám tuổi. 'Nhưng tốn tiền lắm, con chưa chắc học được'. 'Tiền đã có bố, con cứ học đi, dù không giỏi cũng không sao'. Lần đầu thi trượt cấp hai, tôi khóc bị ông phát hiện. Ông lúc ấy tỏ vẻ khó chịu: 'Không đỗ thì sao? Có gì to t/át?' 'Con không hối h/ận là được' - giọng ông đầy xúc động. 'Con sẽ không đâu'. Hôm sau đi làm, tôi hỏi thăm ông chủ về trường tiểu học gần nhất. Giờ nghỉ trưa, tôi xin phép đến trường đó. May mắn gặp được cô giáo khi bị giữ ở cổng. Cô đưa tôi vào tham quan, giải thích về học phí. Theo chính sách giáo dục bắt buộc 9 năm, học phí được miễn, chỉ đóng tiền ăn và ký túc. Tôi định hỏi ý bố xem muốn nội trú hay đi về, hẹn cô giáo ngày mai gặp lại. Tối đó, tôi bàn với bố. Không nói nhiều, chỉ hỏi: 'Con muốn ở trường không?' 'Không ở trường... đỡ tốn tiền hơn phải không?' Tôi gật đầu. Ông chọn đi về. Hôm sau dắt ông đến gặp cô giáo, đóng hai trăm tiền ăn rồi đưa ông vào lớp. Trường cách nhà nửa giờ đi bộ. Sáng nào tôi cũng đưa vài đồng ăn sáng, nhưng tiền ăn tối ông không nhận, bảo đợi tôi về cùng ăn. Mỗi tối, ông ngồi trước cửa vừa làm bài vừa đợi. Chưa đầy tuần đi làm, tôi bị theo dõi. Hôm ấy cửa hàng đông khách, tan ca trễ một tiếng. Ông chủ thương tình, đưa thêm cơm hộp và tiền lương. Bước ra đường, ánh đèn pin lắc lư trong đêm. Một bóng người lặng lẽ bám theo. Tôi ngoái lại nhìn - không rõ mặt. Tôi nhanh chân, hắn cũng nhanh. Tôi chậm lại, hắn chậm theo. Xung quanh vắng tanh, tim tôi đ/ập thình thịch. Cho đến khi ánh đèn pin khác xuất hiện. Tôi thấy Tô Tề. Cậu bé tám tuổi tay cầm d/ao sắc, ánh mắt hung tợn nhìn phía sau lưng tôi. 'Lại đây!' - giọng quát khàn đặc. Tôi bước tới, cậu rút từ ng/ực thêm con d/ao găm: 'Cầm lấy!' Trái tim tôi bỗng an định. Bóng đen kia có lẽ thấy d/ao, do dự rồi bỏ đi. 'Sao con đến đây?' - tôi hỏi. 'Bố về trễ' - câu nói chồng khít lên ký ức. Ngày ấy, người đàn ông cũng nói vậy khi tôi về muộn nửa tiếng. Giọng điệu tra hỏi khiến tôi khó chịu. Giờ đây, cậu bé tám tuổi nghiêm nghị như người lớn: 'Bố không biết chỗ này nguy hiểm thế nào sao? Loại người như vậy đầy ra đây, có chuyện chẳng ai giúp đâu'. 'Hôm nay đông khách, tan ca muộn' - tôi giải thích. Cậu nhíu mày: 'Vậy từ nay con sẽ đón bố, bố cứ đợi ở đó'. 'Con là trẻ con, ban đêm cũng nguy hiểm' - tôi phản đối. Cậu cười lạnh: 'Con lớn lên ở đây, có thứ nguy hiểm nào chưa thấy? Ba lần chứng kiến án mạng, kẻ ch*t kẻ bị bắt, chuyện này sẽ còn tiếp tục. Kẻ yếu muốn sống ở đây phải dựa vào may mắn. Đàn bà bị coi là yếu nhất, không thể tự vệ'. Ánh mắt cậu dừng lại trên lưỡi d/ao tôi cầm, giọng điệu hung dữ hòa làm một với hình ảnh người đàn ông mấy chục năm sau: 'Cầm lấy con d/ao này! Kẻ nào muốn hại bố, cứ ch/ém! Ch/ém đến ch*t!' Khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu vì sao người cha tin vào b/ạo l/ực ngày xưa lại tồn tại được. Bởi ông đã sống trong hoàn cảnh như thế này. Tô Tề giữ lời hứa. Hôm sau gần giờ tan ca, cậu xuất hiện với chiếc cặp trên lưng. Thấy tôi đang dọn dẹp, cậu lặng lẽ để cặp xuống phụ giúp. Ông chủ tưởng cậu là em trai tôi, khen tôi có đứa em ngoan. Tan làm, cậu cầm d/ao đi phía sau. Mỗi lần ngoái lại đều thấy bóng dình ấy. Tôi chợt nhớ hồi lớp năm, lần đó run run báo với cha: 'Hình như có người theo con'. Ông chẳng nói gì. Khi tôi tưởng ông không tin thì hôm sau, thấy ông đứng ở cổng trường. Tôi định chạy tới, ông ra hiệu đi về trước. Trên đường, bóng ông luôn giữ khoảng cách phía sau.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
6 Tiểu Lỗi Chương 56
10 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.

Mới cập nhật

Xem thêm