Sự Cứu Chuộc Tuyệt Đối

Chương 14

10/06/2025 03:49

Anh ấy lấy việc b/ắt n/ạt tôi làm thú vui, ra tay không biết nhẹ nặng. Lần tà/n nh/ẫn nhất, anh dùng com-pa h/ủy ho/ại khuôn mặt tôi.

Lần ấy, bố mẹ trách m/ắng anh, nói câu mà tôi mãi mãi không thể quên:

"Sao con lại c/ắt mặt nó? Sau này b/án chẳng được giá nào tử tế cả."

Đúng vậy, b/án.

Trong lòng họ, tôi chỉ là một món đồ.

Tôi vô số lần muốn hỏi họ: Tại sao phải sinh tôi ra? Tôi thà đừng tồn tại trên cõi đời này còn hơn.

Vô số lần tôi muốn buông xuôi, từ bỏ chính mình.

Nhưng lại không cam lòng.

Tôi muốn thoát khỏi nơi này, nhìn ngắm thế giới rộng lớn ngoài kia như lời cô giáo mô tả.

Gặp được Tô Tề, có lẽ là vận may lớn nhất đời tôi.

Dáng vẻ anh hung dữ, thích đ/á/nh đ/ấm, từng khiến tôi sợ hãi không dám lại gần.

Lần đầu trả lại ví tiền, chỉ vì tôi muối sống cho trọn lương tâm.

Tôi vẫn nhớ lời cô giáo: Con người phải có lương tâm, mất đi lương tâm thì chẳng khác gì thú vật.

Trong xưởng, đủ thứ lời đồn x/ấu về Tô Tề.

Họ không dám đụng đến anh, chỉ dám bàn tán sau lưng.

Sau này tiếp xúc, tôi mới biết anh khác xa những lời đồn ấy.

Anh ấy thật sự rất tốt.

Không chê vết s/ẹo trên mặt tôi, cũng không ỷ mạnh hiếp yếu.

Tôi trả ví, anh giúp tôi một lần. Từ đó, tôi luôn muốn đền đáp.

Dần dần, chúng tôi có thêm liên hệ.

Về sau, tôi sợ đi đêm, anh đợi tôi tan ca, xách đồ nặng đi trước dẫn lối.

Anh không biết, tôi cũng chưa từng thổ lộ:

Trong chuỗi ngày u tối vô tận, anh là ánh sáng duy nhất. Thứ an toàn tôi chưa từng có, tôi tìm thấy nơi anh.

Nhìn bóng lưng anh, đột nhiên tôi cảm thấy: Nhân gian này, cũng không đến nỗi quá tồi tệ.

Nên khi anh hỏi có muốn cùng anh trốn đi không, tôi không chút do dự gật đầu.

Cứ cho là tôi ngây thơ, cho là tôi ng/u ngốc.

Tôi chỉ tin anh, duy nhất tin anh.

Anh đưa tôi đi, chúng tôi thành công thoát khỏi nơi ấy.

Nhưng tôi dường như trở thành gánh nặng.

Tôi không muốn làm liên lụy, sợ anh hối h/ận, xem tôi là phiền phức.

Nên tôi cố gắng làm mọi việc có thể.

Quãng thời gian ấy là hạnh phúc nhất đời tôi.

Chúng tôi ở bên nhau, dù không giấy tờ, chưa đủ tuổi kết hôn.

Tôi tưởng hạnh phúc sẽ mãi dài lâu.

Cho đến khi tôi mang th/ai, và nhìn thấy cậu bé trong phòng khám.

Tôi thật sự rất muốn cùng anh đi đến cuối con đường.

Tôi mơ thấy chúng tôi có một con gái. Khác với tôi, con bé sẽ có tất cả những gì tôi từng thiếu thốn.

Nhưng giấc mơ tan vỡ.

Cậu bé đe dọa, nếu không theo hắn, hắn sẽ báo cảnh sát, khiến tôi và Tô Tề sống không yên.

Hiểu biết non nớt khiến tôi không dám tưởng tượng: Nếu hắn làm thật, Tô Tề có bị bắt không?

Nhưng tôi hiểu tính anh, anh sẽ nóng gi/ận, sẽ ra tay.

Tôi không muốn anh bị thương, càng không muốn anh vào tù hủy cả đời.

Tôi tìm hiểu chi phí nuôi con.

Một con số khổng lồ.

Tất cả đ/è nặng, ngh/iền n/át tia sáng cuối cùng.

Vô dụng, không có hy vọng.

Tôi phải đi thôi. Anh rất tốt, tôi không thể liên lụy thêm.

Đứa bé trong bụng, tôi vốn định bỏ. Đã không thể cho nó cuộc sống bình thường, sao còn sinh nó ra?

Nhưng bố mẹ không muốn.

Cơ thể tôi yếu, nếu lần này ph/á th/ai, có lẽ vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ.

Nên họ đổi ý, dùng đủ cách ép tôi sinh con.

Khi con chào đời, tôi lần đầu nếm trải cảm giác làm mẹ.

Đó là con tôi, là con của cả hai chúng tôi.

Anh ấy quay về.

Tôi d/ao động.

"Tô Tề, em xin anh, hãy đưa con bé đi khỏi đây. Nếu... nếu anh không muốn, em sẽ tự đưa nó đi."

Dự định ban đầu của tôi là cùng con ra đi. Ở với bố mẹ tôi, nó sẽ lặp lại bi kịch của tôi.

Cuộc đời như thế, thà đừng tồn tại còn hơn.

Tô Tề đồng ý. Tôi trao con cho anh, cùng số tiền anh đưa khi tôi rời đi.

...

Tôi mơ thấy mình dắt con, theo sau lưng anh, giẫm trên lá vàng, nghe anh lẩm bẩm kể chuyện gặp phải hôm nay.

Lần này, giấc mơ không bao giờ tan.

Ngoại truyện 3: Hậu truyện kiếp trước

Mười tám năm trước, tôi không bảo vệ được Đường Chiêu Đệ. Mười tám năm sau, tôi thất bại trong việc bảo vệ con gái chúng tôi.

Có lẽ cả đời tôi là một chuỗi thất bại.

Sau khi Tô Hoan ch*t, ra tù, tôi muốn t/ự s*t theo Đường Chiêu Đệ, nhưng thất bại.

Một kẻ ăn mày c/ứu tôi.

"Vạn sự đều có nhân quả. Nhân nào quả nấy, ngươi gieo nhân nào sẽ gặt quả đấy."

Tôi chẳng tin mấy thứ này, nhưng nghĩ đến Đường Chiêu Đệ, nghĩ đến Tô Hoan.

Nếu họ còn sống, hẳn họ mong tôi làm người lương thiện.

Mất đi hai người quan trọng nhất, tôi chẳng còn thiết sống.

Nếu tích đức có thể giúp họ kiếp sau đầu th/ai vào gia đình tử tế, có cuộc sống bình thường, tôi nguyện ý.

Tôi bắt đầu cuộc sống lang thang, đi khắp nơi, giúp đỡ mọi người. Trong hành trình ấy, tính nóng nảy dần ng/uôi ngoai.

Người ta nói thời gian xóa nhòa tất cả. Nhưng tôi chưa từng quên họ. Vô số lần mộng tưởng, vô số lần hối h/ận.

Mấy chục năm sau, khi sắp lìa đời, nhắm mắt lại, tôi lại thấy bóng hình họ.

"Xin lỗi, kiếp này ta n/ợ các người. Mong kiếp sau, không có ta, các người gặp được người yêu thương, sống cuộc đời bình thường."

Thoáng chốc, tôi lại nghe thấy lời kẻ ăn mày năm xưa: "Nguyện ngươi được như nguyện."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
6 Tiểu Lỗi Chương 56
10 Bảy Năm Bên Nhau Chương 14
11 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.
12 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm