Tình Yêu Bỏ Trốn

Chương 4

22/07/2025 23:43

15

Tôi mở chiếc hộp nhỏ, bất ngờ phát hiện bên trong không phải thứ gì quý giá.

Chỉ là một cuốn sổ tay rất bình thường, trong hộp còn có một chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương và một chiếc khăn tay màu tím nhạt.

Tôi lật trang đầu tiên của cuốn sổ, trên đó viết:

【Ngày 12 tháng 3 năm 2011

Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy……】

Trời ạ!

Thì ra Hạ Cảnh Nghiêu cao cao tại thượng lại thích chơi trò thầm thương tr/ộm nhớ.

Nội dung phía sau tôi không dám xem nữa, sợ Hạ Cảnh Nghiêu biết được sẽ gi*t tôi diệt khẩu.

Nhưng tôi nhớ kỹ ngày tháng này, thử nghiệm nhập mấy con số 110312 vào máy tính.

Không ngờ đoán đúng.

Tôi chắp tay cảm ơn cô gái xa lạ trong nhật ký.

Sau khi để đồ về chỗ cũ, tôi đăng nhập vào máy tính của Hạ Cảnh Nghiêu, lại vào trang web video ngắn. Trợ lý quản lý tài khoản ở công ty, giờ đúng vào khung giờ đăng video, cô ấy đăng lên kho video dự trữ trước đó. Người hâm m/ộ không biết rằng bé cưng và bà mẹ gợi cảm mà họ yêu thích đã bị "b/ắt c/óc".

Tôi lại tìm ki/ếm thêm tin tức về Hạ Cảnh Nghiêu, nắm được khá nhiều thông tin về anh ta.

Trên mạng có rất ít tư liệu về anh ta, với tư cách là trưởng nam gia tộc Hạ, anh ta khác hẳn lũ công tử bột trong giới.

Trước khi nắm quyền gia tộc Hạ, anh ta gần như chưa từng lộ diện, cực kỳ kín tiếng.

Hơn hai năm trước anh ta tiếp quản gia tộc Hạ từ tay cha mình, cũng hiếm khi xuất hiện trên mạng xã hội. Thêm vào đó, ngành nghề của tôi hoàn toàn khác với lĩnh vực kinh doanh của gia tộc họ, nên hai năm qua tôi không hề để ý rằng người nắm quyền gia tộc Hạ hiện tại chính là Hạ Cảnh Nghiêu mà tôi từng trêu chọc năm xưa.

Ai mà ngờ được, chàng trai đẹp trai tôi tình cờ gặp ở Hawaii, lại có lai lịch lớn đến thế.

Ai nghe xong chẳng buột miệng khen, con bé ch*t ti/ệt này số sướng thật.

16

Dù không thể liên lạc với bố mẹ, nhưng từ thông tin trên mạng mà xem, chuyện của Uyển Uyển hiện vẫn chưa bị phơi bày.

Nhìn lượng người theo dõi tài khoản của chúng tôi ngày càng tăng, trong lòng tôi cũng yên tâm phần nào.

Chúng tôi có nhiều người hâm m/ộ như vậy, gia tộc Hạ trong thời gian ngắn còn chưa dám làm gì chúng tôi.

Tối qua tôi say khướt, cộng thêm một phen xáo trộn, trời dần tối mà Hạ Cảnh Nghiêu vẫn chưa có dấu hiệu về, tôi tìm trong tủ lạnh một chai nước uống xong liền dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi.

Không biết đã bao lâu, tôi mơ hồ cảm thấy bên cạnh có người, nhưng mắt tôi nặng trĩu, không sao mở ra được.

Đành để mặc người kia bế tôi lên.

Tôi được bế vào phòng, có lẽ ngủ mê mệt nên nhất thời không phân biệt được thực hay mộng.

Khi người kia đặt tôi lên giường, tôi cười khúc khích, giơ tay kéo cổ áo anh ta kéo về phía mình.

Vừa kéo vừa dùng giọng điệu sàm sỡ nói: "Nè, đẹp trai, cho chị sờ một cái."

Tôi rõ ràng cảm nhận được người đ/è lên mình cứng đờ người.

Nhưng thấy anh ta không tránh, lại nghĩ là đang trong mơ, nên càng lấn tới.

Tôi trực tiếp kéo áo sơ mi ở eo anh ta, cho tay vào trong.

Đầu ngón tay chạm vào tám múi bụng góc cạnh rõ nét, cảm giác tuyệt vời, tôi liền thở dài thỏa mãn.

Đúng lúc tôi định "vò nát" thêm lần nữa, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng băng giá kia.

"Ôn Thiển!"

17

Như Diêm Vương gọi h/ồn, cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến.

Tôi mở mắt đối diện với ánh mắt gần như phun lửa của Hạ Cảnh Nghiêu, sợ h/ồn phi phách tán, định bật dậy thật nhanh, lại bị anh ta ấn vai đ/è xuống giường.

Anh ta nhìn xuống tôi từ trên cao.

Tôi còn định giãy giụa, anh ta đã nắm ch/ặt cổ tay tôi, giam cầm tôi trên giường.

Tôi h/oảng s/ợ biến sắc.

Anh ta khẽ cười lạnh: "Cô đúng là vẫn như xưa, háo sắc!"

Tôi vốn định giãy thoát khỏi anh ta, nhưng thử một chút, một tay anh ta đã nắm ch/ặt được hai cổ tay tôi, thể lực chênh lệch, vóc dáng anh ta cũng to lớn hơn tôi rất nhiều.

Tôi đành phải tỏ ra yếu thế.

Tôi lập tức làm mình dịu lại, liếc mắt đưa tình với anh ta: "Vì là anh nên em mới háo sắc."

Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi như vậy.

Biểu cảm anh ta nghiêm túc, cau mày quát tôi: "Ôn Thiển! Tôi khuyên cô an phận một chút."

Dù biểu cảm không thay đổi, nhưng tôi có thể nghe thấy hơi thở anh ta ngày càng nặng nề, ánh mắt cũng càng lúc càng tối sầm.

Trực giác mách bảo tôi.

Lúc này muốn hạ gục anh ta, dễ như trở bàn tay.

Chiếc váy ngủ lụa tôi mặc vô cùng mượt mà, tôi khẽ động vai, áo liền tuột khỏi vai, lộ ra bờ vai trắng ngần thơm phức.

Thêm vào đó động tác nhấc chân của tôi, váy ngủ lộ ra đôi đùi trắng nõn.

"Hạ Cảnh Nghiêu."

18

Tôi dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể trong đời, khẽ gọi tên anh.

Quả nhiên, dáng người anh ta cứng lại.

Ánh mắt cũng càng thêm u tối.

"Lại định quyến rũ tôi?" Hạ Cảnh Nghiêu cười nhẹ.

Tôi cũng cười: "Đây không gọi là quyến rũ, mà là tình đến chỗ sâu."

Đều là người lớn cả, hơn nữa anh ta còn là cha của Uyển Uyển, nếu dùng sắc đẹp mê hoặc có thể khiến anh ta tha cho tôi và Uyển Uyển, tôi không ngại đâu.

Anh ta nắm ch/ặt eo tôi.

"Vậy hãy để tôi xem, cô tình đến chỗ sâu cỡ nào."

19

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạ Cảnh Nghiêu đã không còn ở đó.

Nhưng đầu giường có thẻ vàng phụ của anh ta để lại, trên đó còn có một mẩu giấy.

【Thưởng cho cô đấy.】

Tôi bật cười vì tức.

Biết rõ gã này đang nhớ th/ù, chuyện ba năm trước tôi để lại thẻ ngân hàng trên đầu giường rồi chuồn mất.

Tôi nhặt tấm thẻ lên ngắm nghía, cuối cùng nhét vào túi mình.

Thật buồn cười, tiền trời cho ai mà chẳng lấy.

Hơn nữa, đây là thành quả tôi "lao động thể chất" mà có được.

Dù Hạ Cảnh Nghiêu đã cho tôi thẻ vàng, nhưng anh ta vẫn không cho tôi bước chân ra khỏi nhà.

Nhân lúc anh ta không có nhà, tôi lại như hôm qua, lẻn vào thư phòng của anh ta. Trước tiên mở máy tính anh ta xem tin tức, x/á/c định không có tin tức gì về con ngoài giá thú của gia tộc Hạ truyền ra, mới yên tâm.

Tôi ngồi trong thư phòng của Hạ Cảnh Nghiêu, nhìn quanh cách bài trí rất hợp với nhân vật của anh ta, đứng dậy đi xem xét khắp nơi, nghĩ xem những người giàu có này có như trên TV, tạo một căn phòng bí mật không.

Nhưng không tìm thấy phòng bí mật, tôi lại sờ được chiếc hộp bí mật của Hạ Cảnh Nghiêu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm