Một chiếc thẻ vàng óng ánh khắc đầy phù văn, chính là pháp khí Trần Bình dùng để lưu giữ ta. Ta nắm ch/ặt mũi tên do Cao Gia Di b/ắn ra, từ từ rút ra ngoài. Chẳng ngờ dù đã thành oan h/ồn, khi mũi tên bị gi/ật vẫn cảm nhận được nỗi đ/au như lưỡi d/ao xoáy trong thịt. Ta nghiến răng nhắm mắt, một mạch rút phăng mũi tên. Trong chớp mắt, mũi tên hóa thành ánh sáng quy phục về chiếc thẻ của Trần Bình.
- Quả nhiên phải là mũi tên đầu tiên.
Bạch Vô Thường lẩm bẩm, ánh mắt băng giá thoáng chút thương xót khi nhìn Trần Bình. Hắn thực sự thương cảm cho chàng trai này - một người chồng yêu vợ tha thiết. Để giữ h/ồn phách vợ nơi dương thế, buộc phải dùng chính mũi tên đã đoạt mạng nàng đ/âm vào thân thể nàng. Trong lòng Trần Bình, hẳn đ/au đớn hơn cả lăng trì x/é x/á/c, đục xươ/ng khoét tim?
- Trần Bình.
Thấy chàng đã tỉnh lại, ta bước tới nắm tay hắn đặt lên ngọn giáo. Như thuở đông giá lấy chân đặt lên người hắn sưởi ấm, ta gi/ận dỗi:
- Ta đ/au lắm. Hãy giúp ta... rút nó ra.
Trần Bình ngơ ngác nhìn ta, rồi cúi xuống ngắm ngọn giáo đ/âm xuyên ng/ực ta. Chàng hỏi khẽ:
- Thường Niệm... đây có phải mộng không?
Ta lắc đầu, tà/n nh/ẫn phá vỡ ảo tưởng:
- Không phải mộng. Đến lúc chia ly rồi.
- Thì ra...
Gương mặt Trần Bình co gi/ật, giọng r/un r/ẩy:
- Nàng đã biết hết rồi.
Ta nhìn ánh mắt tuyệt vọng của chàng, lòng dâng trào nỗi xót xa. Cố hết sức nén giọng vui tươi:
- Chẳng phải... nên là ta hỏi chàng sao?
Ta mỉm cười lệ rơi:
- Chàng... đã biết từ lâu rồi mà.
Trần Bình gật đầu, nhắm nghiền mắt:
- Ta tưởng... tưởng có thể che giấu mãi. Để chúng ta cứ thế... sống trọn kiếp này!
- Nhưng đã đến lúc tiễn biệt.
- Không! - Trần Bình đi/ên cuồ/ng lắc đầu - Thường Niệm, ta van nàng, đừng ép ta!
- Vậy hãy nói chuyện khác. - Ta giữ ch/ặt tay chàng đang rụt lại - Ta có vài điều muốn hỏi.
Trần Bình lặng thinh, nước mắt như mưa.
- Trần Bình, sao không đ/ốt cho ta chiếc váy đỏ ưa thích? Hai năm mặc một bộ, ta sợ mình sắp bốc mùi rồi!
- Váy... - Trần Bình nghẹn ngào - Cao Gia Di đã phá hủy. Nàng ta bảo đồ của tội nhân không đáng lưu lại Ung Vương cung. Ta sợ đ/á/nh động họ, đành nhìn nàng x/é nát.
- Đương nhiên rồi! - Ta ngẩng cao đầu tự hào - Đó là chiếc váy cưới tự tay ta thêu. Cả đời ta chỉ làm nghề thêu có một lần ấy!
- Còn châu báu vàng bạc của ta? - Ta không buông tha - Thứ đó m/ua được chứ?
Trần Bình gật rồi lại lắc.
- Ý gì đây? - Ta quát - Làm quan phát tài rồi tiếc tiền cho vợ quá cố sao?
- Không phải! - Chàng vội vàng - Ta đã chuẩn bị đủ cả. Thứ không m/ua được thì vẽ lại kiểu cũ cho thợ làm theo.
- Vậy sao không đưa ta?
- Ta chỉ sợ... - Trần Bình nghẹn lời - Sợ nàng có đủ mọi thứ rồi, sẽ không còn cần đến ta nữa! Như thế, dù chỉ vì tiền, nàng cũng sẽ quay về thăm ta.
- Khôn đấy! - Ta m/ắng yêu, mắt cũng hoe đỏ - Gặp mặt rồi, đến lúc chia tay thôi.
Trần Bình giãy giụa:
- Thường Niệm, ta có thể giữ nàng mãi!
- Nhưng ta đ/au! - Ta nhìn chàng - Ta thực sự đ/au lắm. Chàng nỡ để ta sống kiếp không người không q/uỷ sao?
Nghe vậy, Trần Bình ngừng chống cự. Chàng như đứa trẻ lầm lỗi:
- Thường Niệm... có phải tình yêu của ta làm tổn thương nàng? Nếu vậy...
Tay nắm ngọn giáo r/un r/ẩy, chàng nói trong nước mắt:
- Ta sẽ sửa!
Khi mũi tên rời khỏi thân thể, Trần Bình bật khóc nức nở. Ta ôm chầm lấy chàng:
- Không sao cả. Kiếp sau ta sẽ gặp lại. Khi ấy thái bình thịnh trị. Chúng ta... sẽ bên nhau trọn kiếp.
H/ồn phách hóa thành ánh sao bay về âm phủ, ta không còn sức ôm chàng. Hình hài mờ nhạt trong vòng tay Trần Bình, ta thì thào:
- Trần Bình.
Ta nghĩ mình thực sự bị chàng nuông chiều quá rồi. Trước khi tắt thở, vẫn đòi hỏi vô điều kiện:
- Phải thay mọi người báo thâu!
- Ừ.
- Nhớ đ/ốt gấp đôi 6 vạn 3 ngàn lượng vàng cho ta! Để ta hối lộ đầu th/ai làm tiểu thư quyền quý, cả đời no ấm.
- Ừ.
Ta lảm nhảm đủ thứ, dường như Trần Bình chỉ nghe được câu cuối:
- Trần Bình, kiếp sau gặp ta, phải chủ động đấy!
Trần Bình r/un r/ẩy ôm ch/ặt ta, nước mắt như mưa. Chàng gật đầu quyết liệt:
- Ừ!
Ba mươi ba
Bạch Hắc Vô Thường dẫn ta tới Vo/ng Xuyên. Đầu cầu Nại Hà, Mạnh Bà đang phát canh nồi canh h/ồn. Thấy hai vị, bà mỉm cười:
- Ồ, khách quý! Gió nào đưa các vị tới chỗ bà lão này?
Ánh mắt bà dừng lại nơi ta, thoáng hiểu ra:
- Là cô bé đó sao?
Bạch Vô Thường gật đầu. Mạnh Bà thở dài:
- Ba năm rồi... khó nhọc lắm thay!
Bà vẫy tay gọi ta, trao bát canh:
- Đứa bé tội nghiệp. Uống đi, hết khổ rồi.