“Dường như là em chứ không phải tôi nhỉ?”
“Ôi, hy sinh vì nghệ thuật thật chẳng dễ dàng gì, ngày nào cũng lo lâu ngày thành bệ/nh tim mất thôi…”
Một lần là sơ suất, vậy hai lần thì sao?
Tôi x/ấu hổ đến mức không biết giải thích thế nào cho phải.
Tôi không hiểu rõ ý Hoắc Tư Vũ, nhưng nghe qua thì cứ như Hoắc Tư Vũ - cây lau nghèo khó kiên cường, vì miếng cơm manh áo phải nhẫn nhục chịu đựng sự ứ/c hi*p của tôi - một ông chủ bi/ến th/ái vô lương tâm.
Trong sách thường viết thế nào nhỉ?
Liệu ngay sau đó, hắn có ném lại thẻ đen vào mặt tôi rồi m/ắng “Đừng tưởng có tiền là có thể s/ỉ nh/ục người khác” không?
Không được, tuyệt đối không được!
Đừng nói đến chuyện không tìm được đường nét hoàn hảo như hắn, tôi còn muốn giúp hắn đỡ vất vả đi làm thêm nữa…
Phải làm sao đây?
Đang lúc bế tắc, chuông điện thoại của Hoắc Tư Vũ vang lên, kéo tôi về thực tại.
Hắn không nghe mà tắt máy thẳng.
Tôi vô tình liếc thấy tin nhắn hiện lên: “Cậu ơi, tôi xin cậu, cậu mau về đi” bla bla…
Chả trách hắn không nghe máy, chắc ai đó gọi nhầm cho ông nội rồi.
Tôi nhanh chóng quên chuyện này đi, tiếp tục nghĩ cách giải quyết.
Hoắc Tư Vũ vẫn mỉm cười nhìn tôi, khoảng cách quá gần khiến tôi không thể không liếc nhìn cơ bắp cuồn cuộn của hắn.
Vậy thì phải chứng minh bằng cơ bắp của người khác, tôi thật sự chỉ muốn vẽ tranh, tuyệt đối không có ý đồ gì khác!
Đơn giản thôi, cứ book mươi tám anh người mẫu, chuyên tâm vẽ tranh, vẽ thật đẹp, danh hiệu “boss bi/ến th/ái” tự khắc tiêu tan!
3
Hôm nay mọi thứ đều có gì đó sai sai.
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm toan trắng cùng mười tám chàng người mẫu đang ra sức tạo dáng, thi nhau khoe đường nét cơ bắp hoàn hảo, cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.
Rơi vào trầm tư sâu thẳm.
Không ổn, thật sự rất không ổn.
Sao tay tôi nặng trịch như đổ chì vậy?
Hay vì luyện tập cật lực quá nên n/ão tôi đơ luôn rồi?
Tôi kiểm tra lại: đường nét cơ bắp tuyệt đẹp - chuẩn, cọ vẽ xịn - chuẩn, giá vẽ ổn định - chuẩn…
Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Cả buổi chưa động bút, vậy rốt cuộc tôi có phải boss bi/ến th/ái hay không?
Đang lúc bối rối, một người mẫu bỗng tiếp cận theo cách khác, lén đến bên tôi, thậm chí đặt tay lên giá vẽ.
Anh ta nở nụ cười quyến rũ, ngay cả cách đặt tay lên giá vẽ và tư thế đứng cũng được chỉnh chu tỉ mỉ.
“Boss, khó vẽ lắm ạ? Để em giúp nhé.”
“Chỉ ngắm thôi thì chán lắm, boss muốn cảm nhận cơ bắp của em không? Em đảm bảo, sẽ không làm boss thất vọng đâu. Có cảm giác thật mới vẽ đẹp được, đúng không ạ?”
“Hay là… boss muốn ngắm ‘phong cảnh’ mới?”
Anh ta là người mẫu chuyên nghiệp, rất phóng khoáng và thấu hiểu, tranh kh/ỏa th/ân không chỉ dừng ở phần trên…
Anh ta thậm chí định kéo thấp chiếc quần đã xuống tận bụng dưới…
Những người khác đâu có ngốc, thấy tôi thoải mái book cả mười tám người mẫu đỉnh cao, lại mang vẻ “tiền nhiều như nước”…
Thế là cả đám xúm lại vây quanh tôi.
Tôi bị bao vây bởi biển cơ bắp.
“Boss sờ cơ em đi, cơ em dai hơn nó nhiều! Cơ nó là do uống protein đấy, sờ vào chán lắm!”
“Boss ơi, em này! Cơ bụng 8 múi phòng gym chuẩn chỉnh đây ạ!”
“Sờ em đi! Cơ em mềm mềm cứng cứng, sờ đâu phê đấy!”
Trước đây, mỗi lần thấy cơ bắp của Hoắc Tư Vũ, tôi như bị thôi miên, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ…
Một tiếng cười khẽ vang lên.
“Tạ Nam Thanh, hôm nay không chăm chỉ học hành sao?”
Dù là tiếng cười, nhưng trong khoảnh khắc ấy, với tư cách là “chủ n/ợ”, tôi chỉ có một suy nghĩ: Toang rồi…
4
Kỳ thực giọng điệu của Hoắc Tư Vũ chẳng có gì đặc biệt, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng những người xung quanh đồng loạt run lên vì sợ hãi.
Họ không còn tranh nhau phô diễn cơ bắp, cũng chẳng cố nhét tay tôi vào người nữa, mà đồng loạt cúi đầu, lặng lẽ rút lui khỏi tầm mắt của Hoắc Tư Vũ.
Khi đã ra khỏi phạm vi nguy hiểm, họ vội vã mặc áo, vừa hứa hoàn tiền vừa chuồn thẳng cẳng thằng tẩu.
Để mặc tôi đứng ch/ôn chân giữa đống hỗn độn.
Hoắc Tư Vũ mới xuất hiện chưa đầy ba phút mà…
Mọi người đã chạy sạch rồi?
Một nam sinh nghèo chăm chỉ làm thêm, có đ/áng s/ợ đến thế sao?
Là boss của hắn, tôi nhất quyết không phục, quyết đối đầu tới cùng.
Tôi ngẩng đầu lên, giao ánh mắt với hắn.