Tuần đầu tiên kỳ.
Các bạn cùng lớp đang xôn xao: 'Nghe chưa? Trường mời đặc về dạy đấy!'
Tôi hỏi: 'Ai cơ?!'
'Tư cậu không biết à? Nghệ sĩ trẻ, ta vài tuổi nổi tiếng khắp...'
Lời còn chưa dứt, bước vào lớp.
Nhìn mặt quen thuộc ấy, tôi chui đất.
Bạn cười nhạo: 'Không đùa chứ? Cậu thật không biết Giác?'
Sao có không biết chứ!
Chính ông tôi ngủ rơi trong hè,
đích thị ta!!
1
Tôi nhìn chằm chằm vào ông trước lớp, mồ hôi túa ra.
Sao lại đến trường tôi?
Liệu nhận tôi chưa?
Cả lớp đang reo phấn khích, mỗi tôi không yên.
Bạn cạnh hỏi: 'Cậu thế?'
'Không có gì.'
'Thật Đừng bảo cậu chưa biết Giác? Anh ấy siêu nổi tiếng đấy.'
Giọng bạn mạnh.
Nhắc tôi hiểu tầm quan trọng Giác.
Nhưng tôi có không biết chứ?
Biết rõ lắm cơ.
Thời thân thiết nhất, khoảng giữa tôi và là... con số âm.
2
Tư nghe đâu do viện trưởng khẩn thỉnh cầu mời được.
Chỉ dạy nửa kỳ.
Tôi gằm không để nhìn thấy.
Nhóm chat xá sáng đèn.
[Aaaaa Giác!! Giác!!!]
[Đẹp trai quá trời, còn cả trên TV!]
[À Sơ Sơ, hè cậu không đi làm cho đội ngũ sao? Cảm giác thế nào?]
Tôi lặng lẽ trả lời: [Cũng... bình thường...]
[Không đời nào? Ngày ngắm mặt anh ấy, tớ xứng đáng lắm.]
Đúng vậy, tôi như thế.
Tư đẹp.
Hiếm ông xứng 'đẹp', thì được.
Anh như khối ngọc bích, đứng đó thôi thu hút ánh nhìn.
Thời gian quay về tháng bảy.
Tư lưu diễn ở nước ngoài.
Tôi vất vả lắm xin vào làm lý tạm thời cho đoàn anh.
Ngày đầu Giác.
Tôi hứng bày sự ngưỡng m/ộ.
Nhưng anh nghe xong, nhướng mắt mỏng, kiêu ngạo nói:
'Cởi áo khoác ra.'
'...Hả?'
'Mặc đồ thế hại tôi à?'
'...'
'Cởi đi. dị sự xí.'
3
Hình tượng trong tôi, đổ ngày ấy.
Hắn tên khốn.
Một tên khốn xinh đẹp.
Ở sạn tại Pháp, có cây dương cầm.
Tôi ngứa lén luyện không ai ở đó.
Đang thì tiếng kh/inh bỉ c/ắt ngang.
Tư tự lúc đứng sau lưng.
'Lý Tiểu Sơ.'
'Tên tôi Ôn Lê Sơ!'
'Tên gì được. Hỏi thật, cô lợn à?'
Tôi: ...
'Cô thật sinh viên sao?
'Rải gạo lên phím, gà còn gõ hay hơn.'
Thấy tôi không phục, tùy hứng gõ vài nốt.
Cùng giai dưới hoàn toàn khác.
Dù không thừa khiến ta gh/en tị.
'Hiểu chưa?'
Tư nghiêng đầu hỏi.
Gương mặt tuyệt mỹ phóng to trước mắt tôi.
Làn da mịn màng không chân lông.
Tôi gật đầu 'Rồi ạ.'
'Hiểu vô dụng.'
Gương mặt mỹ nhân nở nụ cười tà khí,
'Gu cô tệ quá, đi.'
Tôi tức gi/ận: chuyện cá nhân!'
'Mấy bản khó cô đ/á/nh bao nhiêu? Căn bản chưa vững, đ/á/nh mấy bài mạng hội sến súa, gu cô kém, sai sao?'
Miệng con độ, thốt băng giá thế?
'Sau buổi diễn nay, cô có về Đội tôi không cần gu tồi.'
Tôi 'vụt' đứng dậy.
'Anh chê gu em tệ, nghệ sĩ em thích nhất chính anh!'
Dùng chân đ/á/nh bại m/a thuật.
Tưởng sẽ hiệu quả.
Ai ngờ nghe xong lại cười.
Hắn giơ đầu ngón vẩy tôi.
'Ồ, vậy gu em đúng tệ thật.'
Mẹ kiếp.
Đồ tới tự ch/ửi mình luôn sao??
4
Lạnh lùng, kiêu ngạo, cay nghiệt.
- Đó ấn tượng tôi về Giác.
Dù đối mặt trợ, vẫn ngạo mạn như thế.
Tư có khả hút vàng kỳ lạ.
Dù tính đáng gh/ét, và diện vẫn đổ về như nước.
Nhưng lúc đó, tôi không kịp ngợi.
Khi giơ lên, mùi hương tinh khiết phảng phất.
Ánh mắt tôi dán vào ấy.
Thon dài, tinh khiết.
Bàn trời sinh để dương cầm.
Tôi nghiện tay.
Tay đẹp như điêu khắc.
Hắn chạm vào tôi.
Như chuồn đạp nước.
Nhưng tôi lại ngẩn ngơ.
- Bàn đẹp thế làm chuyện khác hẳn quyến rũ?
Khoảnh khắc ấy.
Tôi nhen nhục ý niệm không chính đáng.
Tôi 'ngủ kiêu ngạo kia.
5
Thời gian về hiện tại.
Tiết đầu tạm yên bình.
Trừ lúc châm chọc người.
Vài cô gái suýt vì phê bình.
Mười phút cuối, hỏi đáp tự do.
Có câu hỏi chuyên môn, có câu riêng tư.
Đột nhiên bạn đứng lên: 'Thầy Tư, gh/ét kiểu khác giới nhất?'
Tư đáp ngay: nghệ thuật tồi, vô trách trá.'
'Wow, như trải ấy...'
Đúng trải thật mà.
Từng điều đều khớp tôi.
Tôi đầu sâu hơn.
Giờ giải lao kết thúc.
Tư hắng giọng: 'Tôi có vài nhắn nhủ, nghe có không vui.
'Tôi nghe bản thu bài hè các bạn.
'Theo tôi, cả lớp toàn kẻ tầm thường.'
Cả lớp phăng phắc.
Những vào viện đều có chút tự phụ.
Lời nếu khác phản đối.
Nhưng Giác.
Là thiên hiếm có năm báo chí tôn vinh.
'Nhưng theo tôi biết, có sinh tạm ổn.'
Hắn suy nghĩ, nhớ tên.
'Thẩm Lâm Trúc.