“Vậy anh chưa?”
“Chưa.” lời dứt khoát, chuyện đó ra, và hầu như chuyện, anh việc đưa mỗi lần ân ái thì chỉ dịch bạc.
“Hơn mấy anh ngọt ngào kiểu cẩu, xem anh mặc quần bơi đen ở kìa, trông ổn phết.”
An theo ánh mắt qua, chỉ thấy một trai người cao ráo, mặt thanh tú, nụ cười cực kỳ đáng yêu.
Ăn tối xong, m/ua rồi biến mất luôn.
Một lúc sau, 1107 sạn Thành, chuẩn bất ngờ tôi.
Bất ngờ?
Tôi cúp máy, “Không tiện rồi thêm câu ý mà”.
Cô này lẽ gặp đối tượng rồi, tiện nghe của tôi?
Nhớ ngờ” của ấy, rửa, makeup phong thơ quyến rũ, mặc áo trắng váy jeans ra khỏi nhà.
Trên sạn, ấy:
【An đừng cậu số của anh chiều nay nhé?】
【Chiều nay thấy số cậu rồi mà.】
【Chị bạn tốt quá, đúng lòng giàu đừng nhau nhé.】
Tôi mấy mà vẫn im hơi lặng tiếng.
Đang bận sự” chăng?
Đột lùng nhắn: 【Rất hả?】
【Tất rồi, mặt cậu thanh tú trắng trẻo, body chuẩn, mà cưỡng nổi, haha.】
Một lúc lời: 【Thích cậu chỗ nào?】
【Dáng vẻ ngọt ngào dễ hôn luôn ấy.】
Nhắn xong im bặt, vừa xuống xe thì mới đến:
【Hừ, sẽ làm thất vọng nhanh đi.】
【Tới ngay đây.】
Đúng bạn chí cốt, lòng quá.
5
Tôi hớt hớt hải cửa 1107 thì phát hiện...
Cánh cửa khẽ hở, tiếng nước xối từ vọng ra. Bước trong, âm thanh vọng khiến mặt đỏ bừng.
Khách sạn này âm thật.
Tiến sâu phòng, chỉ đèn đầu mờ ảo, hoa hồng rải khắp giường.
Tôi căng thẳng uống nước, tiếng nước đột ngột dứt. cửa mở ra.
Cả im mức nghe rõ tiếng tim đ/ập thình thịch.
Tôi lắp bắp: xong rồi à, cần điều chỉnh nhiệt độ không?”
Giọng trầm khàn từ vang ra: “Ừ, hạ thấp chút, lát sẽ nóng.”
Hả? trầm thế này ư?
Tôi hiếu kỳ thò đầu về phía tắm.
Chỉ thấy quấn khăn đứng trước cửa, cơ bụng săn toát lên vẻ lùng s/ợ.
Tôi tim đ/ập lo/ạn xạ, cảm giác mình đời rồi.
Tôi giả vờ mò mẫm bước ra: lỗi anh, cận nặng, vừa làm rơi lens nên nhầm phòng, lỗi nhé!”
Giả vờ m/ù lòa ngang vừa ra thì anh túm nhấc bổng, cửa đóng sầm lại.
Tôi xin: “Anh lỗi! Anh nhân lượng tha em!”
“Em bỏ trốn vì cảm thấy xứng, tự do anh. Chỉ cần anh ly hôn, sẽ làm thủ tục ngay.”
Vừa dứt lời, ném lên giường. đ/è xuống, hàm rắn ánh mắt hôn lên môi th/ô b/ạo như x/é x/á/c.
Tôi nức nở xin.
Anh đột ngột buông ra, rồi hôn lên dịu dàng.
“Ôn Hi, đừng trốn được không?”
Ngón anh lướt trên tôi: kiểu này, anh diễn xem nhé?”
Tôi kinh hãi anh. Không diễn trò gì.
Tôi giả vờ vòng ôm anh: “Anh sự anh.”
Cố lùng của phát đoạn khen hết lời cẩu.
Ch*t chắc! cũng bắt rồi, chắc tra khảo lắm.
Tôi liều lĩnh nói: “À, anh à? Điện mất lúc đây, tưởng ở đây chứ.”
Cố tôi. Chuông reo vang:
“Chị mở cửa! Em nè, người yêu nhất nè!”
Tôi độn Không mặt sợ ánh mắt băng giá của anh gi*t ch*t.
Đây nhạc chuông thuê người đặt, hôm cược thua nên đổi.
Không khí ngột ngạt.
Cố trầm “Ôn Hi, gì ở hắn Cái vẻ yếu đó khiến mê mẩn thế sao?”
Tôi lắc đầu như chong chóng: “Không thích! Tuyệt đối không!”
“Nếu quần bơi đen... cũng mặc.”
“Không cần, mặc gì anh cũng thích.”
Cố mặt như tiền: “Được, nếu vẫn thành thật, chúng sẽ trò thích.”
Tôi biết tính anh thất thường ngờ mức này.
Một trước còn dịu dàng.
Một như massage bật công tắc.
Tôi kiệt sức, thốt nên lời.
Cố gằn hỏi hỏi lại: sự anh chứ?”