Ta mắ/ng ch/ửi bạch nguyệt quang của Tiêu Văn Thịnh, chạm vào nghịch lân của hắn. Hắn gi/ận đến mắt đỏ ngầu, mặt mày biến dạng, cười gằn một tiếng:
- Tô Ly, vương gia chuẩn bị nghe theo lời đề nghị trước đây của nàng, cho nàng uống th/uốc c/âm. Như thế... bổn vương cũng đỡ nhức đầu.
Ngón tay hắn nâng cằm ta lên: - C/âm rồi thì có thể thị tẩm.
Tô Mộc Lan nói không sai, hắn quả là tên bi/ến th/ái thâm đ/ộc. Ta không chịu đâu!
Chân run lẩy bẩy, nhưng miệng vẫn không ngừng:
- Đã gh/ét ta đến thế mà vẫn không buông tha, còn muốn ta thị tẩm. Bạch nguyệt quang của ngài biết được chắc tức ch*t đi được, chẳng phí công để dành vị trí chính thất cho nàng ấy sao?
Ánh mắt Tiêu Văn Thịnh tối sầm: - Yên tâm, nàng sẽ ch*t trước nàng ta.
Nước mắt ta rơi nhưng khóe miệng lại nhếch lên: - Mau gi*t ta đi! Ai thèm chơi với tên bi/ến th/ái như ngươi!
Tiêu Văn Thịnh sai người chuẩn bị đ/ộc dược, còn ta bị nh/ốt trong phòng cạnh thư phòng chờ uống th/uốc.
5.
Vốn dĩ ta đã không muốn gả cho Tiêu Văn Thịnh.
Hắn âm hiểm bất trắc, lại chỉ coi ta làm thế thân. Đợi khi bạch nguyệt quang trở về, ta chắc mạng khó giữ.
Vì cái tật không giấu nổi chân tâm, ta thường xuyên liều mạng, nhưng thực không muốn ch*t.
Tiểu tứ ngoài cửa bẩm báo Thái tử điện hạ đến. Tiêu Văn Thịnh đặt chén trà xuống, rời đi.
Ta suy đi tính lại, vẫn nên trốn trước.
Nếu gặp được người của Thái tử, may ra còn đường sống.
Ánh mắt liếc qua khe cửa sổ hở. Tiêu Văn Thịnh quá kh/inh suất...
Ta trèo qua cửa sổ đào tẩu.
Vừa lẻn được vài bước đã gặp nam tử áo đen. Người trong Vương phủ ta đều quen, hắn không phải người phủ, ắt là người của Thái tử.
Miệng ta đã nhanh hơn n/ão:
- Ngươi là Thái tử?
Người kia đồng tử co rúm: - Ta làm sao dám nhận là Thái tử điện hạ?
- Vậy ngươi có thể dẫn ta gặp Thái tử không? Ta có tin tức về Dực vương muốn bẩm báo.
- Tin tức gì?
- Ta có thể nói với ngươi sao? - Ta phản vấn, lại không kìm được lời thật: - Ta biết danh tính bạch nguyệt quang mà hắn hằng để trong lòng.
Ta bưng miệng. Hỏng rồi! Hắn hỏi tiếp là ta sẽ nói hết.
Như ta đây, lấy gì đàm phán với người khác?
May thay hắc y đại ca không truy vấn thêm, trực tiếp mang ta đi.
Chớp mắt đã đến Đông cung.
Về sau nghe thị nữ kể, ta mới biết người đó là ám vệ thân tín của Thái tử - Tần Sách, võ công thâm bất khắc trắc.
Đâu trách hắn có thể 'vút' một cái đem ta đi.
6.
Mãi đến đêm, Thái tử mới trở về.
Hắn khoác huyền y thêu ánh kim, khí phách phi phàm, dung mạo còn chính khí hơn Tiêu Văn Thịnh, quả nhiên là người kế vị.
- Chính là nàng? Thứ phi của Tiêu Văn Thịnh muốn quy phục cô gia? - Hắn nghiêng mặt hỏi Tần Sách.
- Nữ tử này nói biết nhuỵ huyệt của Dực vương. - Tần Sách chắp tay cung kính.
- Thực ra không hẳn là nhuỵ huyệt. - Ta đột nhiên lên tiếng - Ta chỉ muốn bịa chuyện để ngươi đem ta đi thôi.
...
Tần Sách mặt lộ vẻ ngượng ngùng, khó nhọc nói: - Điện hạ, nàng ấy nói biết người phụ nữ trong lòng Dực vương.
Ta gật đầu: - Chỉ cần điện hạ giúp ta thoát khỏi Vương phủ, ta sẽ nói.
Tiêu Văn Thịnh khẽ 'Ừ', cười hỏi: - Nàng nói trước đi. Cô gia nghe xem có hứng thú giúp không.
- Nàng ấy tên Bội Nhi. - Ta lập tức nói ra manh mối quan trọng.
Hỏng rồi! Hắn hỏi gì ta đáp nấy, thế này đàm phán cái gì? Ta quả không hợp thương lượng.
Tiêu Văn Thịnh liếc Tần Sách: - Nghe qua chưa?
Tần Sách lắc đầu: - Trong các tiểu thư kinh thành chưa từng nghe tên Bội Nhi.
- Nhan sắc nàng ấy rất giống ta, nhưng không đẹp bằng. Các ngươi có thể dựa theo ta mà tìm. - Ta bổ sung.
...
Tần Sách mắt gi/ật giật, nhắc khéo: - Điện hạ vẫn chưa đáp ứng điều kiện của nương tử.
Lẽ nào ta không biết? Nhưng miệng ta không kh/ống ch/ế được!
Tiêu Văn Thịnh cười lạnh: - Lời nàng nói tựa hồ vô dụng. Phụ nữ giống nàng thì nhiều như lá mùa thu.
Ta ngẩng mặt nhìn hắn. Giống ta... nhiều như thế ư?
Thái tử này chắc bị m/ù chăng.
Đang định hỏi dại thì Tần Sách ho nhẹ: - Điện hạ, nữ tử giống nàng ta thực không khó tìm.
- Vậy giao cho ngươi xử lý. - Tiêu Văn Thịnh phán.
- Thế ta làm gì đây? - Ta thì thào.
- An trí nữ tử này lại. - Ánh mắt Thái tử lạnh lẽo quét qua ta - Đợi tìm được Bội Nhi, tùy chỗ nào xử lý đi.
Tùy tiện? Xử lý?
Dù không mong Thái tử say nhan sắc, nhưng lẽ thường thương hương tiếc ngọc hắn phải hiểu chứ? Sao có thể tùy tiện xử lý ta?
7.
Ta bị giam ở Đông cung mười ngày mới được thả.
Tần Sách đã tìm được Bội Nhi từ năm ngày trước. Mẹ nàng là người Hán, cha là tướng Hồ nắm trọng binh.
Tiêu Văn Thịnh vốn đã tương tư Bội Nhi, binh quyền của phụ thân nàng trở thành mối đe doạ lớn nhất khi Thái tử đăng cơ.
Tiêu Văn Thịnh bị cấm túc, danh nghĩa là quản thúc nhưng thực tế là cách chức. Thư từ qua lại với Bội Nhi bị chặn, trở thành chứng cớ thông đồng với địch. Thánh thượng vì giữ thể diện hoàng gia nên không công khai xử trí.
Không ngờ lời bịa đặt của ta lại giúp Tiêu Văn Thịnh hạ bệ Tiêu Văn Thịnh.
Càng bất ngờ hơn, ta bị giam thêm năm ngày vì Thái tử... quên mất sự tồn tại của ta.
- Quên? - Ta kinh ngạc nhìn Tần Sách.
Dù không dám tự nhận mỹ nhân, nhưng khiến người ta quên mặt cũng thật khó tin.
Tần Sách liếc ta rồi cúi mặt, ho giả: - Thái tử điện hạ không hảo nữ sắc.