Những ngày gần đây, đơn đặt đồ của liên tục biến mất một cách khó hiểu.
Tôi đã hỏi trong nhóm cư tòa nhà xem có ai lấy đồ không, chẳng ai phản hồi.
Tôi cũng đã đề nghị ban quản lý lắp camera tại khu đồ ăn, họ cớ không thu phí để yêu tự chi trả.
Khi chất vấn nhiều trong nhóm, bất ngờ một cư phản pháo:
"Cô để tâm mấy chục nghìn đồng thế Suốt ngày nhải mấy suất mạt!"
Nén nỗi ức, gọi video cho Vương Trần Thanh.
Anh ấy ở hành lang cũ kỹ, phía thoáng bóng người đàn ông đang dìu cô gái s/ay rư/ợu.
Nghe anh hỏi ân cần, đầu tiên cảm tương lai mờ mịt
như dãy hành lang tối om phía anh.
Hôm đặc biệt yêu quán cho thật nhiều ớt siêu cay đơn hàng.
Như dự đoán, suất bị lấy tr/ộm.
Tên tr/ộm nghiệp này dường nhắm tôi, hành động một trò khiêu khích.
Kỳ lạ này cảm một chút thỏa mãn khi nghĩ hậu quả nhận.
Đêm đó, nhóm cư bỗng dậy sóng bởi tin nhắn gi/ận dữ:
"Đồ vô nào cho cả ký ớt đồ thế này?"
"Con nhập vì viêm cấp rồi!"
"Đồ mất dạy! Ra đền bày ngay!"
Kẻ tr/ộm hoàn toàn phớt lờ việc mình cắp.
Tức gi/ận thở, không được mà công thừa nhận:
"Tôi cho ớt để trị tên tr/ộm đồ đấy!"
Hậu quả là, kẻ kia đòi bồi 10 triệu đồng tiền phí.
Hôm một mẹ trước cửa nhà thét:
"Nó trẻ con, đáng gì đ/ộc á/c thế?"
"Chỉ mấy suất tiền mà cô hại tôi?"
"Đền tiền không thì chúng kiện ra tòa!"
Đỉnh điểm tờ giấy triệu tập tòa án dán trước cửa.
Tội đầu đ/ộc phòng vệ đáng.
Lời thú trong lúc gi/ận đã trở thành bằng tôi.
Trong cuộc gọi video với Vương Trần Thanh, giấu kín tờ đơn kiện.
Nhưng khi nhìn gương anh qua màn hình nhỏ, cảm giác cô đơn bất ùa về.
Tôi bật khóc nức nở, cúp trong vội vàng.
Ngày hôm đứa trẻ từng tr/ộm đồ trước cửa nhà tôi.
Nó phun nước ch/ửi bới:
"Đồ súc vật!"
Trong khi phụ từ xa quát tháo:
"Đưa tiền phí đây!"
Một cú húc mạnh từ đứa trẻ khiến va đầu khung cửa.
Những tiếng ù ù vang trong đầu...