Bạn Trai Nghèo Của Tôi

Chương 5

16/06/2025 06:51

「Ai hại Tao gi*t đấy——」

Nhìn thấy nắm hắn đ/ập thẳng mặt tôi, vội vàng nhắm nghiền mắt lại.

Nhưng cú mãi chạm đến.

Thay đó... là giọng quen vang lên.

"Cậu tội cố gây thương tích rồi đấy, không?"

Không tin nổi, - người cách ngàn dặm ở phố khác hôm - giờ đang đứng trước mặt tôi, cổ áo nhóc.

Thằng bé gào thét, quần áo xệch, phủ đầy bụi đường.

Anh buông tay, nhóc ngã xuống đất.

Tiếng khóc lóc, ch/ửi bới nó vang khắp hành lang, những lời giống bình thường.

Phụ huynh đang đứng xem bên cạnh đi/ên tới.

Định bênh con, đã nhanh tay bé.

"Mày con Mày nó hả?!"

Người đàn ông hoảng hốt vẫn thua.

"Tao đòi bồi viện dám động con tao..."

Đáp lại hắn là giọng điềm tĩnh Thanh.

Và bàn tay đang từ từ siết ch/ặt.

"Viện một chỗ một triệu."

"Vậy giờ... đ/á/nh nhé?"

15

Ngoài phòng viện, ai ngờ lại thật.

Phụ huynh khóc lóc thảm thiết, hét lớn chúng tôi.

Vương dựa tường thư coi tiếng gió thoảng ngoài tai.

Áo nhàu, sáng nay vội bay từ phố khác về khi nhận điện thoại tôi.

Tôi chỉnh lại cà vạt lệch anh.

Bị phụ huynh bên cạnh m/ắng nhiếc.

Bảo chúng cấu kết, đồng lõa.

Thực đ/á/nh nhẹ bác sĩ đùa chút nữa là nhảy rồi.

Nhưng phụ huynh gào khóc, la hét.

ngấy ào, ngẩng mặt nhìn họ.

"Không phải muốn tiền không? Bao nhiêu?"

Người phụ nữ sững sờ vài giây trước khí thế anh.

Sau cảnh chúng nghèo rớt mồng hắn hổ hẳn lên.

"Hai... triệu."

Tôi nghe tiếng cười khẽ bên tai.

"Hai Cơ hội tống tiền duy nhất mà đòi thế?"

"..."

Tôi nghi uống nhầm th/uốc, triệu cả chi tiêu đứa.

Người phụ nữ kia hẳn vậy.

"Ừ, tao đòi triệu."

"Mày nổi không, cả ai là đồ ăn mày..."

"Số tài khoản."

Vương c/ắt ngang giọng điệu thiếu nhẫn.

Người phụ nữ kh/inh mép.

Khi đọc số tài khoản, thao tác điện thoại.

Vài giây mặt bà ta biến sắc.

Như thật sự chuyển khoản số tiền đó.

"Nhận tiền rồi thì đừng rối gái tôi. Hoặc bà cứ thử động xem."

"Tôi đủ khả năng viện mời luật giỏi. Không lúc thương tật nhỉ?"

"Nhân tiện thông báo, vụ tr/ộm đồ ăn chúng đã báo cảnh sát rồi."

"..."

16

Vương kéo thẳng.

Anh lòng địa này.

Nhưng chất chứa vàn nghi vấn.

"Vương Thanh, đâu nhiều tiền thế?"

"Anh rút thẻ tín dụng à?"

"Chúng ta đang đâu thế?"

Đích có vẻ là tầng hầm viện, lúc chúng taxi mà.

"Hoàn Hoàn, thực ra... rất giàu."

Anh nắm cổ tay tôi, nghiêm túc phát biểu.

Tôi mép cười gượng.

"Haha, đột nhiên thế..."

...

Thế rồi, đèn xe Ferrari góc xa chớp nháy.

Chìa khóa nằm trong tay Thanh.

Anh từng chiếc khóa Ferrari hay là bật lửa.

...

Hồi cấp ba có nhà giàu, xe thao sang trọng thế này.

Lần ngồi xe xịn, tưởng cả đời có dịp thứ hai.

Khoang xe chật chội, chúng ngồi im lặng.

Tôi bắt từ đâu.

Vương gục lên lăng.

...

Mãi mới lên tiếng.

"Xe này anh, viện này... gia đình anh."

...

đây là cảnh tượng kỳ nhất đời.

Người yêu nghèo rớt năm thú nhận siêu giàu.

Hôm đó, đã với nhỉ?

Tôi bảo, đừng đùa nữa.

Tôi có tiền được, cùng nhau ki/ếm.

Tôi hỏi, nào lừa lâu thế, lẽ...

"Chiếc đồng hồ tặng trước giá trăm triệu, lên trang chủ check hoặc nhờ giám định."

Nụ cười gượng gạo đóng băng.

Ánh đèn neon tầng hầm lờ mờ rơi đôi mắt xám anh.

Lâu lắm, mới thốt lên được.

"Tại sao... giấu lâu thế?"

...

"Hồi đại học, không? Bọn gặp nhau ở lạc tiếng Anh."

"Lúc phát biểu, gh/ét nhất kẻ giàu sụ."

Anh mặt, giọng mong manh sợi chỉ.

"Ban giả nghèo để dễ tiếp cận em."

"Về sau... xoay sở sao nữa."

"..."

"Vậy là lừa năm trời à, Thanh?"

Tôi muốn nhìn thẳng mắt anh, tránh né.

"Anh đúng là đồ ngốc..."

Tôi kéo vai anh, đ/á/nh mà nỡ giơ tay.

Áp trán lên anh, giọng khàn đặc.

"Năm ngoái, đ/au dạ dày, bảo bận việc nên nói."

"Tháng nay, hết tiền, phải ăn cháo suốt tuần..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thấy Khung Chat, Tôi Và Kim Chủ HE

Chương 16
Năm thứ ba làm người tình của Lục Hành Vân, tôi đã gom đủ tiền và quyết định chia tay hắn. Tối hôm đó, tôi đeo chiếc túi nhỏ, vui vẻ nói lời tạm biệt với hắn: “Lục Hành Vân, em đi đây. Anh phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé.” Hắn ngồi chết lặng trên ban công hút thuốc, không nói một lời. Ngay khi tôi đặt tay lên tay nắm cửa, trước mắt bỗng hiện ra một loạt bình luận điên cuồng bay qua: ‘Bé ơi, mau nhìn chồng em đi, chỉ số hắc hóa sắp đầy rồi đó!’ ‘Hắn tưởng em định chạy theo thằng đàn ông rẻ rúng kia, chỉ cần em bước qua cánh cửa này là hắn sẽ nhốt em lại đó!’ ‘Mau quay lại nhận sai đi, hắn có thể dâng cả mạng sống cho em đấy.’ ‘Em cũng đâu muốn bị hắn trói trong phòng tối tra hỏi chuyện ấy ấy mỗi ngày, đúng không? Hả?’ Tôi cứng nhắc quay đầu lại, trong làn khói mờ mịt, ánh mắt của Lục Hành Vân khóa chặt lấy tôi...
886
4 Cụ Tôi Chương 15
6 Đêm Đổi Vợ Chương 12
10 Cô Gái Mù Chương 21.2
11 Xuân Điểu Chương 12.

Mới cập nhật

Xem thêm