Châu dặn tôi "Điều kiện bên đó còn bằng ở rất còn khăn hiện tại."

"Em rồi."

"Thâm Quyến từng đến, lỡ mai này..."

"Anh nói đủ vậy?" ném hành lý xuống đất, Ngận, đưa đi phải không?"

Châu giọng, "Anh chỉ sợ chịu thiệt thòi."

"Em đâu ngốc, mình thiệt đâu."

Tôi vừa dứt lời, nhìn tôi hồi lâu, mãi sau thốt lên, "Không ngốc ư? Cả thiên hạ ai ngốc đâu."

Khi tôi lên đường, chủ trọ đến tiễn.

Lúc trước thương nặng phải nằm liệt ba tháng hồi phục.

"Hai đứa yên tâm đi, cụ đây tôi chăm sóc."

Tôi xúc động nghe chủ trọ nói "Nhớ chuyển tiền đều cho tôi được."

Hóa ra vậy.

Tôi cười toe toét, vẫy nhiệt tình, chị, nhớ chị lắm đấy, chị phải nhớ nhé!"

"Thôi đi, tôi nhớ. chỉ đi cho nhanh, tiền vụ xông tắm rơi hết vào túi tôi. Mau vào vé đi, ai vương vấn đâu."

Bà chủ trọ tôi vào vé. Ngoảnh lại nhìn cuối, tôi lau nước mắt.

Bà chủ trọ chính kẻ nói cừ khôi.

Đoàn tàu lục từ chuyển bánh.

Phía trước hành trình bất trắc.

Nhưng tôi và vẫn siết lấy nhau.

Tôi phương Nam này, tôi đều tương lai tươi sáng.

"Thực ra điều hỏi em."

Tôi ngẩng đầu nhìn Ngận, "Tại sao đầu đã giúp em, lại còn đồng ý đưa về nhà?"

Châu đối với tôi rất tốt.

Tốt đến mức tôi thích tôi khi nào.

Chẳng lẽ b/ắt tôi năm xưa, đã nhan kinh thiên động địa của tôi hút mất rồi?

"Nói ra khi trí nhớ đã liên tục mơ một giấc mơ."

"Trong mơ già nua, ngừng nhắc đi nhắc lại một câu. Ông nói: 'Nếu năm 20 tuổi ta, hãy giúp chăm sóc ấy'. Khi em, chính người đó."

Tôi lại nghĩ đến bóng đ/ộc trong văn phòng ngày ấy.

Tay phải siết Ngận.

Ánh mắt dần hướng ra sổ.

Bên những đồng mênh mông.

Màu non tràn sức sống.

Rồi lại nhau chứ?

Tôi thầm nghĩ.

20 năm sau, tôi lại còn trẻ trung.

Chỉ khi ấy, đã chồng tôi lâu.

Chúng tôi cùng nhau trưởng thành, rồi cùng nhau già đi.

Đã hứa rồi, này, ai vắng mặt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm