Rơi vào biển ánh sáng

Chương 4

16/06/2025 16:42

Anh ấy ném câu đó rồi rời khỏi phòng ngủ.

Tôi: "..."

Người ta bảo chia tay mới biết nhân phẩm. Khi yêu nhau thì gọi 'cục cưng', 'bảo bối' ngọt xớt, ai ngờ giờ miệng lưỡi lại đ/ộc địa thế này.

Khi tôi tháo khẩu trang ngồi vào bàn ăn, anh vẫn đang lục đục trong bếp.

Cháo kê được nấu với cà rốt bào sợi và rau xanh. Trước kia anh luôn cho rằng nấu cháo thêm nguyên liệu thật phiền phức, không ngờ giờ đã thành thạo đến thế.

Tôi xúc một thìa cháo, vừa miệng cả độ mặn lẫn độ lửa.

"Trong nồi còn đấy." Lương Hựu Lễ ngồi xuống đối diện tôi, giọng trầm đục: "Hôm qua là lỗi của anh, xin... xin lỗi em."

Tôi ngỡ mình nghe nhầm.

Đã chia tôi rồi, việc tôi xin nước nóng, anh giúp là tình nghĩa, không giúp cũng đúng đạo. Cần gì phải xin lỗi?

Chỉ riêng tội tôi đột nhập tr/ộm rau nhà anh, đủ để anh tống tôi vào đồn rồi.

"Không phải lỗi anh, tự em bất cẩn thôi." Tôi khuấy cháo, lòng chợt se lại.

Anh im lặng. Khi tôi tưởng anh sẽ không nói gì thêm, anh cất tiếng:

"Không quay lại cũng được, nhưng nói cho anh lý do chia tay." Giọng điệu kiên quyết không khoan nhượng.

6

Tôi thấy bát cháo bỗng nóng rẫy tay.

Phải nói sao đây?

Mẹ anh coi thường em, không đồng ý cho chúng ta đến với nhau?

Với tính khí anh, chẳng đ/á/nh nhau với mẹ mới lạ, rốt cuộc thiệt thòi vẫn là tôi.

Hôn nhân tốt đẹp phải được cha mẹ hai bên chấp thuận. Mọi sự nhún nhường "vì tình yêu" đều sẽ trở thành ngòi n/ổ cho những cãi vã triền miên sau này.

Là một tác giả ngôn tình, tôi ấp ủ những khát khao cao đẹp nhất về tình yêu, cũng hiểu rõ mình muốn cuộc sống hôn nhân thế nào.

Nếu hôn nhân chỉ là đống bừa bộn, thà rằng sống trong mộng tưởng qua trang sách.

Tôi cúi đầu ăn cháo, nhất quyết không đáp.

Hồi lâu sau, anh khẽ cười lạnh lùng, không ép hỏi nữa.

Lần lữa qua chuyện, ăn xong định đi rửa bát thì bị anh ngăn lại, đành quay vào phòng gõ chữ.

Đang mải miết đ/á/nh máy, anh gõ cửa bưng bát vào, khiến tôi vội "rầm" đóng sập laptop.

Bởi tất cả nam chính trong truyện của tôi, ghép các tên lại đều thành "Lương Hựu Lễ". Truyện đang viết còn chẳng cần ghép - tên y chang.

"Uống hết đi." Anh đặt bát lên bàn.

Nước màu vàng nhạt, lềnh bềnh vài lát lê, có lẽ là canh lê đường phèn.

Nhiệt độ vừa phải, tôi uống ừng ực dưới ánh mắt sắc lạnh của anh.

"Cho." Tôi đưa bát không về phía anh.

Anh nhận bát, đặt vào lòng tay tôi chiếc chìa khóa.

Tôi đờ người. Logo quen thuộc và hoa văn trên đó, đích thị là chìa khóa nhà anh.

Không biết có phải chiếc anh tháo từ chùm chìa của tôi không.

"Bớt tưởng tượng, nghỉ ngơi đi. Đừng tự viết mình vào truyện đấy." Anh liếc laptop rồi bỏ đi.

Viết vào đâu?

Bệ/nh viện hay đồn cảnh sát?

Không hiểu ẩn ý, muốn ch/ửi cũng không biết bắt đầu từ đâu, đằng nào cũng chẳng phải nơi tốt lành gì.

Tức ơi là tức!

Thời gian sau đó chúng tôi mỗi người một việc, không ai làm phiền ai.

Tôi biết anh làm thiết kế hoạt hình cho công ty internet, dạo này thường làm việc tại nhà.

Trưa 12h, thấy anh vẫn bận, tôi khéo léo vào bếp nấu mì thịt bằm rau xanh.

Khi vào phòng gọi anh ăn cơm, anh đang call video, tôi vô tình lọt vào khung hình.

Trên màn hình, rõ ràng là hình ảnh mẹ anh.

Tim tôi đóng băng.

Bà có lẽ không ngờ tôi ở nhà con trai, nụ cười đông cứng trên môi.

Tỉnh táo lại, tôi hoảng hốt nhìn Lương Hựu Lễ.

Với sự nh.ạy cả.m của anh, tất thẩy sẽ đoán ra sự thật từ tình huống kỳ quặc giữa tôi và mẹ anh.

Quả nhiên, anh chẳng chào hỏi, cúp phắt cuộc gọi.

7

Sự tĩnh lặng ch*t người tràn ngập phòng.

"Thế ra em chia tay anh vì mẹ anh?" Lương Hựu Lễ dựa lưng vào ghế, gương mặt điển trai lạnh lùng, đôi mắt lấp lánh vẻ mỉa mai châm biếm.

Chỉ cách vài bước mà như có vực sâu ngăn cách.

Tôi muốn chạy khỏi không khí ngột ngạt này, nhưng chân nặng trịch.

Đã đến nước này, tôi buông xuôi: "Coi như vậy đi."

Anh không nói gì, hai tay siết ch/ặt.

Đốt ngón tay trắng bệch tố cáo sự căng thẳng.

"Hồi nhỏ mẹ anh đã cho rằng em mắc chứng hiếu động nên không ưa. Lớn lên lại chê em sống uỷ mị không biết hưởng thụ. Đằng nào bà cũng có lý." Tôi chọn lọc từng chữ: "Anh biết tính em rồi, bản tính kiêu ngạo không chịu được uất ức..."

Mở đầu xong, dễ bịa hơn.

"Đời người mấy chục năm, phải giả tạo với người không ưa thì mệt lắm." Tôi bĩu môi ra vẻ bình thản: "Thà một mình một ngựa ngao du, nghĩ đi nghĩ lại thấy chia tay là vui nhất."

Tránh né trọng tâm, hùng h/ồn phát biểu xong, anh bật cười.

"Chỉ vậy?" Khóe môi anh nhếch lên, vẻ bất cần.

Phản ứng này không đúng, tôi im thin thít.

"Mẹ anh ngăn cản chúng ta chơi cùng đâu phải mới một hai ngày. Chân dài trên người anh, bao năm nay bà có làm gì được đâu?" Ngón trỏ anh gõ nhẹ bàn: "Suy nghĩ của bà ấy không đại diện cho anh. Em từng tiếp thu giáo dục đại học, không hiểu đạo lý đơn giản thế sao?"

Tôi sững sờ.

Nghĩ kỹ lại, quả đúng thế.

Hồi nhỏ mẹ anh c/ắt tiền tiêu vặt, đe dọa anh xa tôi, có thấy anh sợ đâu.

Lớn lên anh tự lập kinh tế, sáu năm yêu đâu tôi quên mất anh còn có mẹ.

Nếu không đến bước cưới xin, mẹ anh đâu có tìm thẳng tôi.

"Anh hỏi em, việc mẹ anh có thích em không, quan trọng không?" Anh đứng dậy.

Quan trọng không?

Tôi nhíu mày, không đáp.

"Em có thích bà ấy không, quan trọng không?" Anh tiến một bước về phía tôi.

Tôi cắn môi, không trả lời được.

"Bà ấy sinh dưỡng anh, anh biết ơn, nhưng không có nghĩa anh đồng tình với mọi quan điểm của bà." Anh từng bước tiến lại gần: "Bà thích em hay không, là chuyện của bà.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
6 Tiểu Lỗi Chương 56
11 Bảy Năm Bên Nhau Chương 14
12 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.

Mới cập nhật

Xem thêm