Lục buông vali xuống, ngồi xổm: "Sao, ba tháng gặp à?"
Tôi cầm que mèo bàn đưa anh. từ từ cọ lại ăn hết, lại quấn quanh chân nũng.
Ăn xong, và giúp mẹ bát, lần lượt vào phòng.
Vừa đóng cửa phòng, bị túm tay ép vào cánh cửa.
"Khóa cửa Tiểu Lý."
Ngay sau hôn nóng bỏng in lên môi.
Tôi nhắm mắt, cố tập trung đắm chìm, nhưng ngoài vang lên cửa: Tiểu ăn chút hoa quả đi."
Tôi gi/ật mình suýt nhảy dựng, nhưng cười trong mắt hơn.
Anh nói: "Vâng, dì, cháu đây ạ."
Sau đó mở vali, lục tìm quà tôi.
Tôi ngồi giường, mắt tinh ý nhìn thấy một chiếc nhỏ màu hồng lạ ở góc vali.
Vừa cầm bị gi/ật phắt lại: "Đừng động lung tung, đây ảnh của Thiến."
Tôi hơi ngẩn người: "Máy ảnh của cô ấy sao lại trong vali anh?"
"À, vali cô ấy nhỏ, đồ bỏ hết nên nhét tạm vào đây. Ngày mai trả."
Lục lời mấy để tâm, đưa quà chuẩn bị xem.
Là một chiếc khăn quàng mại và chiếc ipad nhất.
"Em cao học sao? Cầm online."
Tôi ôm chiếc tính bảng, trong vui hay hoang mang.
Nhà đối diện đường, bố mẹ còn ở ngoại tỉnh chưa nên ăn ở đi.
Ra cửa, ngoài trời đổ tuyết.
Lục tiễn thêm: "Tuyết rơi rồi, lắm, đi."
Tôi đứng ở cửa vào, nắm vạt áo khẽ nói: "Nhà chẳng hay đêm lại đi."
Im một lắc đầu: "Không sao, chưa về, phải dọn dẹp cửa."
Tôi vào, nói chuyện phiếm bố mẹ.
Trong lúc rảnh, cầm điện thoại lướt ngẫu nhiên qua trang cá nhân, đột nhiên đứng hình.
Mười trước, một dòng trạng thái mới, bóng nghiêng dưới đèn đường, tuyết kèm dòng chữ: "Lâu lắm lại thấy tuyết."
Bạn cùng bàn cấp ba của tôi, Trương Tư Đồng, bình luận "Về à? Khanh chụp đấy à?"
Lục lời cô ấy: "Không phải."
Tôi ngẩn người một lúc, nhấn vào, tin Dương.
"Anh chưa à?"
Anh lời ngay.
Tôi ngồi sofa, cuộn tròn cạnh.
Tôi vuốt ve nó thẩn, khi điện thoại rung cảm xúc mông lung trong hóa thành hình th/ù ràng.
"Trên đường về, gọi điện chụp cảnh tuyết đêm, ảnh cô Giờ rồi."
Anh lời tôi, "Sao chưa ngủ?"
"Em đang đợi tin của anh."
Rồi trực tiếp gọi video tôi.
"Tiểu Lý, rồi, nên đi. Tim tốt, còn khuya."
Không biết phải tín hiệu hơi khàn, nghẹt mũi.
Tôi im một chút: Anh rư/ợu à?"
"Uống chút, lúc đó chụp tuyết Thiến, cô ấy hào hứng quá chạy m/ua bia, nhưng hết, đành phải—"
Anh nói đây, đột ngột ngừng lại, như mình lỡ lời.
Không khí chợt yên tĩnh mức hơi thở nhau. Một lát sau, khẽ nói:
"Lục cảm thấy hình như nữa rồi."
Cuộc gọi thúc, phòng, nằm giường, thẫn nhìn lên trần nhà.
Trong ngừng hiện lại cảnh ban ngày xe.
D/ao tự nhiên cầm đồ vừa như thể trước đó cô ấy thế vô số lần.
Học này, và chỉ gặp nhau đúng một lần dịp Quốc khánh.
Trong vô số lần trò chuyện trước, chưa từng người này tôi.
Bên ngoài cửa động, bước chân từ vọng lại cửa phòng bị gõ: "Tiểu Lý, chưa?"
"..."
Bước vào phòng, nói: xóa rồi."
"Chuyện bia đó... chung cô ấy, xin cốc giấy của nhân viên."
"Anh rồi, cô ấy chỉ để tuyết, giờ tuyết rồi, lại sắp Tết, nên đi."
Anh nói một hơi dài như thế, phản gì, chỉ im bóp con thú tay.
Đó món quà tặng mấy năm trước nhân dịp sinh nhật.
Một lúc sau, lên tiếng: xóa cô ấy được không?"
"Được."
Lục ý chút dự.
Anh điện thoại, xóa bạn trước mặt tôi, ngồi xuống cạnh giường, nhàng ôm vào lòng.
"Khanh gi/ận nữa." Anh nói, mong đợi bao được gặp sau khi nhà, chỉ cần kiên trì một năm thôi một năm nữa sẽ về."
Anh rất hiếm khi gọi như vậy, lại dịu khác thường.
Trái tim lập tức lại.
Cả nghỉ đông sau như lúc nào Dương.
Khoảng cách cách dần biến mất.
Sau khi khai giảng, vì phải ôn cao học, buộc phải giảm tần suất tin Dương.
Nhiều lần, video vừa học vừa bài, ngẩng lên thấy chăm chú nhìn tôi.
Tháng tư, sinh đặc biệt xin nghỉ ở trường, bay sang thành phố tìm anh.
Trước khi nói Dương.
Vì thế khi đứng ở nam định điện thoại tin thì chạm mặt và đang đeo ảnh, cười nói vui vẻ.
Cả và đều đứng hình.
Tôi người bỏ nhanh chóng theo, bất lực: "Tiểu Lý, ít nhất giải thích một câu..."
Tôi lại nhìn mặt như "Được, giải thích đi.