“Hẹn mai.”
Tôi gật đầu.
Chỉ là ngờ, cửa phòng thuê của tôi, lại thêm người.
Là Hoài.
Bộ vest trắng khoác lên người, nhìn chằm chằm vào tôi, trong đầy tia m/áu.
“Giang ý gì?”
Tống thế thật lạ lẫm.
Trước chưa từng tỏ kiểm soát vậy, ấy nói, đời này ai kiểm soát.
Mà giờ, đỏ hoe.
“Giang cho lời giải thích.”
Tôi nhiên: “Tống Hoài, kết thúc rồi, bất kể tiếp liên quan anh.”
“À, nếu nhất định phải liên quan anh, thì là vấn đề tiền bạc.”
“Hôm qua, chợt nhớ chuyện, thự bố m/ua cho giờ giá trị thị trường bảy mươi triệu nhỉ?”
“Vậy nên, Hoài, thự đó đi, lỗ.”
Lời dứt, gầm lên: “Không b/án!”
Anh nhìn chằm chằm đây bao nhiêu kỷ niệm đẹp đều diễn trong thự đó.”
Mắt đỏ hoe: “Căn thự cùng sống ba năm.”
Ba năm.
Tôi mới kết hôn, luôn sống trong thự đó.
Ở từng cùng trồng hoa, trồng cây, cùng cho cá vàng ăn.
Ở từng hôn tôi, nói sẽ mãi bên tôi.
Quả thật, thự đó chứa đựng nhiều ký ức.
Chỉ là...
Tôi cúi mắt, nở cười chua chát.
“Tống tổng, thế.”
“Bạch nguyệt quang của đang đợi không?”
Cuối nét lộ vẻ hối h/ận.
“Giang cô ấy cả.”
“Chuyện nay, coi xảy ra, chỉ cần chịu với anh.”
Tống là đê tiện.
Khi xưa bên anh, hết lòng chiều chuộng, thèm mắt, thậm chí còn coi thay thế.
Giờ muốn rời xa, lại hối h/ận.
“Cút đi.”
15
Tôi nhìn cửa nhà.
Anh cửa cả tôi, đứng bật dậy nhưng vì kiệt ngã vật xuống đất.
“Giang Chi.”
Giọng đầy van xin, nhưng chỉ “Xin nhường đường, cần ngoài.”
“À, lúc nếu sẽ gọi bảo vệ.”
Tôi thèm nhìn vẻ thất thần Hoài, đi thẳng.
Khi xử xong công việc cả ngày, trời chiều tà.
Tôi ngờ, đang đợi dưới tòa văn phòng.
Thấy tôi, mỉm cười, đẩy bó hoa vào lòng tôi.
“Là Thẩm Viên nói với anh, việc đây.”
Trong lòng là hoa ly thơm, tỏa hương nồng nàn.
Ngồi trong xe, nhớ lại cảnh tượng qua, kìm đỏ bừng.
Lúc về, ngoan cố cửa tôi.
Tôi ôm bó hoa ly, cười chưa kịp tắt, anh, sắc đờ ra.
Tống cười khổ: “Là đưa à?”
Tôi nhíu mày bực tức, rút điện thoại, gọi thẳng cho bảo vệ.
Dưới ánh trông thật mong manh.
“Giang đây thế này.”
Nói rồi, rơi mắt.
Đây là lần tiên khóc.
Anh đứa hoàn toàn hết hình tượng.
“Giang định vứt sao?”
Tôi thèm đáp.
Trong tôi, giờ chẳng khác kẻ t/âm th/ần.
Cuối bị bảo vệ lôi đi.
Một kiêu anh, lần tiên, khuôn hiện lên vẻ sụp.
16
Thế tháng trôi qua, luôn xe đón vào việc.
Tôi cảm mình dường dành khoảng mềm yếu.
Tống suốt tháng này xuất hiện trong tầm tôi, là tĩnh.
Mãi đang cùng ăn nhận điện thoại bạn của Hoài.
Đầu dây bên kia tĩnh.
Giọng bạn vang lên: “Chị dâu, chị cãi à? giờ cứ suốt.
“Lúc ấy, đang nằm mình dưới đất, đầy mùi rư/ợu, thì lại, ôm khóc.”
“Anh gọi tên chị, tay dường còn m/áu, ôm khư khư cuốn nhật ký, đòi xem, nhất quyết chịu.”
“Ôi chị dâu, chị xem chút nhé?”
Sổ nhật ký?
Tôi chợt nhớ, cuốn nhật ký dày, bên trong là chuyện giữa trong năm năm.
Toàn chuyện nhỏ nhặt, thích ăn gì, ăn gì.
Tôi quan sát tỉ mỉ, xem nào bàn ăn thêm đũa rau, xem ăn món nào lại nhăn mặt.
Tôi đều ghi lại.
Trong cuốn nhật ký nhiều chuyện giữa Hoài, thỉnh thoảng còn bức họa.
Tống vậy, chê cười: “Trẻ con thật.”
Ngày trước, còn yêu anh, sẵn sàng nhẫn nhịn.
Không lúc nào, những chuyện trong nhật ký càng ít đi, cuối cùng tìm chút ngoài đời nữa.
Đầu dây bên kia, bạn tiếp tục: “Chị dâu, xem nhé?”
Ngay lúc cất tiếng.
“Chi ăn dạ dày bò không?”
Giọng trong trẻo, ôn hòa.
Tiếp dây bên kia vang lên tiếng chai rư/ợu vỡ.
Giọng vang lên, đầy tức gi/ận: bên em.”
“Giờ là mười giờ còn cùng nhau.”
“Giang nói với là sống rồi!”
Cố nhướng mày: “Chi hung dữ nhỉ.”