Nếu đối diện là quái vật, lúc này tôi đã ch*t một vạn lần rồi.
Tôi mở lời đặt câu hỏi đầu tiên:
"Chúng là gì?"
Màn đêm buông xuống, cửa sổ nhà thi đấu được bịt kín bằng đủ loại vải vóc, tôi chỉ có thể phân biệt phương hướng qua ánh sáng yếu ớt từ điện thoại.
Sau hồi lâu, giọng Hạ Lan Sơn vang lên:
"Những người bị đồng hóa. 3h sáng 28/7, tất cả người ngắm trăng đều rơi vào ảo cảnh. Một số may mắn như chúng ta, phát hiện được nghịch lý và thoát khỏi tầng ảo cảnh đầu tiên. Số còn lại... đã trở thành chúng."
"Tức là nếu có người tỉnh táo, đội hình chúng ta sẽ ngày càng mạnh."
Hạ Lan Sơn ngập ngừng:
"Về nguyên tắc… thì đúng là vậy. Nhưng mấy ngày nay, số người sống sót liên lạc được ngày càng ít."
Cậu ấy bật điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên trong bóng tối:
"Biểu hiện của đồng hóa hoàn toàn: mắt đỏ và nhai nghiến. Khi cậu bị phát hiện, một mắt đã đỏ rồi, lúc đầu, tôi muốn gi*t cậu."
Tôi hiểu ra, chính câu ch/ửi thề vô thức đã c/ứu mình.
Ting–
Tất cả điện thoại đồng loạt vang lên.
Tôi cúi xuống xem, một số điện thoại ẩn danh gửi đến một tin nhắn:
"Gửi những người sống sói: Bữa tiệc Trăng tròn sẽ bắt đầu sau 1 giờ tại Trường THPT số 1. Chế độ miễn dịch 20 phút sẽ được kích hoạt trước khi tiệc bắt đầu. Mong chờ sự hiện diện của quý vị."
Sự im lặng ch*t chóc, cặp chị em sinh đôi là người đầu tiên đứng dậy, lặng lẽ buộc những con d/ao dài vào thắt lưng.
Xung quanh vang lên một loạt tiếng sột soạt.
Trương Văn Kiệt lên tiếng:
"Số 26, dậy làm việc. 20 phút tới trường THPT số 1 đi xe đạp hơi gấp đấy."
Đồng thời, điện thoại lại nhận tin nhắn:
"Đừng ngước nhìn mặt trăng."
Nhưng lúc này, mọi người đều thờ ơ với tin nhắn thứ hai.
Trương Văn Kiệt như đoán được thắc mắc của tôi:
"10 ngày qua, cơ quan chức năng đêm nào cũng gửi cảnh báo giống nhau. Có lẽ bên kia toàn quân đã bị tiêu diệt rồi. Mười ngày qua, chúng tôi đã tổn thất gần 80% người sống sót, mới dò la được con đường phía trước. Nếu không đến đúng giờ tại địa điểm tiệc... chỉ có ch*t."
Chị em sinh đôi đi ngang qua, lạnh nhạt bổ sung:
"Không phải đồng hóa, mà là tự đi/ên lo/ạn và tự tay cuốn mình vào băng chuyền rồi bị ngh/iền n/át..."
Tôi nhớ lại cô gái tự đ/ập nát đầu dưới gốc cây, cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng.
"Chế độ miễn dịch là gì?"
Trương Văn Kiệt cười:
"Nghĩa là cậu có 20 phút chiêm ngưỡng ánh trăng đêm nay."
Đây là lần đầu tiên tôi đứng dưới bầu trời đêm, ngẩng đầu nhìn mặt trăng sau một thời gian dài.
Ánh trăng dịu dàng gợi nhớ vô số đêm hè ve kêu.
Hạ Lan Sơn vỗ vai tôi.
Dưới ánh trăng, đôi mắt cậu ấy lạnh lùng:
"Đi thôi."
"Mấy người tỉnh lại bằng cách nào?" Tôi hỏi.
Hạ Lan Sơn im lặng.
Trương Văn Kiệt đạp xe, tiếng chuông leng keng trong gió đêm:
"Tôi tỉnh dậy vào ngày thứ hai. Hôm đó bạn cùng phòng về, cởi giày ra, tôi hỏi một câu sao hôm nay chân nó không thối nữa, thế là tỉnh dậy..."
Cậu ta tặc lưỡi lắc đầu, "Cậu chưa thấy cái dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống tôi của nó đâu, th/ù h/ận gì mà lớn thế không biết."
Tiếng cười rộ lên xung quanh, bầu không khí ngột ngạt chợt tan biến.
Tất cả đều hiểu những người thân, bạn bè đó, đa phần lành ít dữ nhiều.
Những trò đùa như thế này, có lẽ là cách hài hước cuối cùng để tưởng nhớ họ.
Trường THPT số 1 tọa lạc gần trung tâm thành phố.
Đứng trước cổng trường, tôi thấy một tòa nhà cũ kỹ với những ô cửa sổ vỡ tan hoang.
Gió đêm lùa qua khung cửa vỡ, thổi tung rèm cửa lớp học như mái tóc dài của phụ nữ.
Đột nhiên, chị em sinh đôi hét lên.
Nhìn theo hướng tay chỉ, trên nóc tòa nhà chính lấp ló vô số bóng đen thi nhau nhảy xuống như đang thả bánh bao hấp.
Những tiếng va đ/ập nặng nề vang lên khắp nơi.
Sau khi trải qua hết cảnh tượng m/áu me này đến cảnh tượng m/áu me khác, người có chút tê liệt.
Những thứ đó thậm chí không thể gọi là người.
Hạ Lan Sơn mặt không đổi sắc, đẩy cánh cổng sắt đang khép hờ:
"Xử lý nhanh."
Tôi vẫn chưa hiểu mình phải làm gì.
Ý nghĩ đi/ên rồ lóe lên: Liệu đây lại là ảo cảnh, cách quái vật ăn tươi nuốt sống mình?
Trốn tránh vô ích.
Bước vào sân trường, mọi người đồng loạt nhận được tin nhắn:
"Thân gửi người sống sót, tầng ảo cảnh thứ hai đã được kích hoạt. Phát hiện và chỉ ra ít nhất 5 nghịch lý để tồn tại. Hãy nhanh chóng tìm nơi trú ẩn. Chế độ săn đuổi sẽ bắt đầu sau 5 phút."
"Đại ca, giao người mới cho anh nhé. 6 người chia đều mỗi người một nhiệm vụ."
Trương Văn Kiệt dặn dò đơn giản rồi nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ ký túc xá biến mất.
Cặp sinh đôi cùng chàng trai đeo kính hướng về phía nhà ăn gần nhất.
Bãi đất trống chỉ còn lại tôi và Hạ Lan Sơn.
Tòa nhà chính nhộn nhịp như ngày hội được giao cho hai người chúng tôi.
Khó khăn tựa địa ngục.
"Các cậu đối xử với người mới... luôn nhiệt tình thế này sao?"
Hạ Lan Sơn đưa cho tôi chiếc kính râm:
"Ảo cảnh được kích hoạt theo cấp độ thấp nhất của người sống sót. Tức là, mỗi khi có một người mới xuất hiện, chúng ta lại phải trải qua một cuộc săn lùng ng/u ngốc, nên việc người mới bị gh/ét là đương nhiên."
Trong đầu tôi chợt lóe một tia sáng:
"Ý cậu là tính theo cấp độ thấp nhất của nhóm, hay của toàn thế giới?"
Hạ Lan Sơn không ngoảnh lại:
"Nếu cả thế giới thất thủ, đó là trường hợp sau. 3h sáng 28/7, toàn nhân loại rơi vào tầng ảo cảnh đầu tiên. 99% không sống sót. Hiện tại tầng hai là cấp thấp nhất trong số những người sống sót. Theo như tôi nghĩ, nếu đêm nào chúng ta cũng vào tầng hai, nghĩa là thế giới này... vẫn không ngừng xuất hiện người sống sót mới."
"Đây là điều tốt." Tôi nói.
Hạ Lan Sơn lạnh nhạt:
"Tuyệt vọng và hy vọng cùng tồn tại, khó mà nói đó là điều tốt."
Trong lúc nói chuyện, hai người chúng tôi đã đứng dưới chân tòa nhà chính.
Mùi m/áu tanh nồng nặc trong không khí như bám ch/ặt vào xươ/ng, chui vào mũi, lan tỏa khắp cơ thể.