Giản Nhiên hiểu ý thêm nữa.
Dưới ánh đường khách sạn, những người bạn cũ biệt nhóm ai nấy hướng riêng.
Tôi cảm cơ mình đang tan dần làn khói mỏng.
Tôi nghĩ, cũng lúc mình nói lời biệt rồi.
Thực nhiều dưới một đường ở thành, và cũng có một cuộc chia ly.
23
Vào ngày đó nhiều c/ôn b/ắt n/ạt trong hẻm trường Trung.
Chúng lục tung sách tiền, tức gi/ận dùng gạch đ/ập tôi.
May sao ngang qua c/ứu tôi.
Khi báo cảnh sát xong chạy về, đúng lúc hẻm.
Một vệt m/áu chảy dài đuôi mày xuống.
Anh vô tư lau đi, ném túi đồ tôi.
"Cặp em."
Rồi quay ngoảnh lại.
Vừa nhà, Dật t/át một cái.
Chỉ vì nghe hàng xóm nói: "Con gái út họ yếu ớt mà đâu đậu đó, hơn hẳn vô sự".
Cha mẹ khách, mặt mày ảm đạm.
"An mai đừng học nữa, học nhiều cũng vô người đem so sánh với trai."
"Nhà chỉ có mỗi trai hương hỏa, cười thì sao được?"
"Lúc sinh ra, tốn gần tệ chữa bệ/nh cho con. mẹ luôn dạy phải ơn, đừng lam."
"Yên tâm, chúng phải phụ huynh đ/ộc á/c. Con cứ ở cơm dẹp, chúng nuôi ngày nhắm mắt."
Từ khi có trí nhớ, luôn coi gánh nặng.
Nên sự khắc nghiệt cha mẹ, sự h/ãm h/ại chị, nhẫn nhịn chịu đựng, muốn phiền hà thêm.
Nhưng khoảnh khắc ấy, chợt ra:
- đình luôn chờ ch*t.
Luật pháp và đạo đức khiến họ dám bỏ tôi.
Nhưng sâu họ chỉ mong sớm để giữ danh hiệu phụ mẫu nhân từ.
Tôi tưởng họ không, hoàn toàn không.
Không một ai nói với tôi: "Đừng bỏ hãy sống tiếp".
Dù chỉ lời trá.
Năm đó 14 tuổi, lang thang đêm khuya.
Cảm cuộc đời vô vọng, thiết sống.
Tôi đứng trên vượt, đưa tay hứng gió.
Bỗng có người kéo lại.
"Bảo sao cái quen thế."
"Cô đứa chiều phải không?"
Lục nhăn mặt, trán và tay thêm nhiều vết thương mới.
"Cô làm gì đấy? Định nhảy xuống à?"
Anh m/ắng, nghĩ lại rồi cố giảng đạo lý:
"Tôi c/ứu cô, mạng tôi."
"Tôi chưa cho được ch*t."
"Phải sống cho tử tế, rõ chưa?"
Tôi đứng hình hồi lâu.
Cuối gật một.
Anh hài lòng.
Lục hết người, lôi trăm tệ vào tôi.
"Về đi."
"Nếu ai b/ắt n/ạt, lớp khối 10 trường tìm chúng nát bấy cho."
Anh đứng dưới đường, tay phong độ.
Ngọn mờ ảo chiếu sáng đường tôi.
Từ đó giữ lời hứa, sống ngày.
Không lãng phí một giây phút nào.
Cho hôm nay.
Thời khắc cùng điểm.
24
Lục dưới ánh đường giờ phóng khoáng hơn bốn trước.
Vẫn đổi sáng rực hơn bóng sau.
Từ trong hẻm ắt trở thành người tỏa sáng chói nhất.
Dù tận mắt ngày trở thành huyền thoại trên đấu trường.
Nhưng sao.
Lục Cập.
Thật vui vì được trong kiếp người ngắn ngủi này.
25
Cuộc chia ly diễn lặng lẽ.
Lục vẫn tay chào.
Anh hướng sân bay, sang bên kia.
Cơn thổi qua.
Tất tan vào hư vô.
Ngoại truyện Cập
1
Tôi nói dối.
Thật sự phải sang Y quốc tập luyện.
Cũng thật sự phải sân bay.
Nhưng vé bay Thành.
Lịch tập một tuần nữa bắt đầu.
Tôi vì kẻ lừa đó.
Chỉ cam lòng.
Hải Thành - thành phố biển đẹp, chuyến du nghiệp mong đợi bấy lâu.
Đã đặt hết trình khách sạn rồi, vì mà hủy bỏ?
Hải Thành đâu phải ta, sao phải tránh?
Dĩ nhiên, tìm ấy.
Cô sợ quấy rối?
Hừ.
Thừa lo.
Tôi gh/ét nhất loại trá.
2
Không ngờ đường sân bay tối nay nhiều trắc trở.
Đầu tiên tin chuyến bay hoãn do mưa lớn.
Rồi Tư Đình và hẹn lượt tìm tôi.
Lục Tư Đình nóng lòng giới thiệu đối tượng.
Thực hắn sinh con, muốn vợ đẻ cháu để tống khứ - người thừa kế mắt.
Còn quên hết cuộc cãi vã qua điện thoại đó, lại ngọt nhạt mời dự họp báo để tan tin đồn mẫu tử bất hòa.
Phải công hai diễn đỉnh cao.
Như họ kết hôn vì lợi ích, riêng tư nuôi bồ vẫn diễn thâm ống kính.
Năm lên hai, Tư Đình chân ái - thực tập sinh ở công ty Oánh.
Cuộc hôn nhân sụp đổ.
Hắn bỏ lại thương thông vẫn giả vờ nghẹn ngào: "Sẽ giành lại quyền nuôi tay tiền thê".
Còn càng diễn thần hơn.