7.
Tôi cảm thấy đắng ngắt trong miệng.
Cơn gi/ận không ng/uôi dày vò khiến tôi muốn nôn mửa.
R/un r/ẩy, tôi nhét một nắm th/uốc vào miệng, lao vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh xối xả lên người.
Tôi đ/ập trán vào bức tường lạnh giá, không ngừng tự nhủ: Bình tĩnh, Phương Tiểu Thảo, mày phải bình tĩnh.
Trong khoảng thời gian mơ hồ đó, tôi chợt nhớ hồi đi học, thực ra tôi cũng từng phản kháng.
Tôi lấy tr/ộm điện thoại của mẹ kế, lén quay lại cảnh Thẩm Oanh b/ắt n/ạt tôi.
Tôi tìm gặp giáo viên, hy vọng thầy sẽ giúp đỡ.
Thầy chỏ ngón tay vào trán tôi m/ắng: "Tại sao người ta chỉ b/ắt n/ạt mày? Mày không được lòng ai thì trách ai được!"
"Có thời gian thì lo học hành cho tốt! Đã ng/u lại còn đòi yêu đương sớm!"
Sau đó, thầy báo việc này với Giang Yến.
Giờ ra chơi, Thẩm Oanh đến vây tôi, cô ta gi/ật điện thoại từ tay tôi, ném xuống đất rồi dẫm nát tan.
Tôi mang chiếc điện thoại vỡ nát về nhà, mẹ kế vừa m/ắng vừa t/át tôi, cầm cái móc áo đ/á/nh vào người tôi.
Đánh xong, bà ta bắt tôi đi giặt đồ cho em trai.
Nước mắt tôi rơi vào chậu nước xà phòng, cổ họng nghẹn ứ những tiếng nức nở, phát ra âm thanh kỳ quái.
Tôi đúng là chẳng được lòng ai, ngay cả khóc cũng khóc thật khó nghe.
Tôi cũng không cảm thấy đ/au đớn nữa.
Chỉ là đột nhiên, tôi không muốn sống nữa.
Tôi không có người thân, không bạn bè, tựa như ngọn cỏ dại bị giẫm đạp trong góc tường.
Tôi tồn tại lẻ loi.
Kẻ thừa thãi như tôi.
Chi bằng, ch*t quách cho xong.
Khi tỉnh táo lại, tôi đang cầm d/ao cạo đặt lên cổ tay.
Tôi tự dọa mình phát khóc.
8.
Dòng nước lạnh trên đầu đột ngột ngừng chảy.
Giang Yến đã về kịp.
Anh ấy đỏ mắt, gạt mái tóc ướt sũng khỏi mặt tôi.
Tôi cười, nụ cười còn x/ấu xí hơn cả khóc.
Tôi hỏi anh: "Hot trend là anh cho người gỡ xuống hả?"
Anh im lặng, mặc nhiên thừa nhận.
Tôi run giọng nói khẽ: "... Anh vẫn còn yêu cô ta à."
Anh lấy khăn quấn quanh người tôi, lạnh lùng đáp: "Anh đang bảo vệ em."
Tôi giơ tay, ném vòi hoa sen vào trán anh, hét: "Đừng có nói nhảm!"
M/áu đỏ tươi chảy dài từ xươ/ng lông mày của Giang Yến, phủ kín hàng mi dài.
Anh nghiến răng lôi tôi đứng dậy.
Tôi giãy giụa, anh vác tôi lên vai, ném xuống giường.
"Mày không biết làm gì khác ngoài việc làm tổn thương chính mình sao?"
Anh hiếm khi m/ắng tôi, xem ra đã tức gi/ận lắm.
Tôi m/ắng lại: "Đừng có giả nhân giả nghĩa!"
"Mày và Thẩm Oanh, hai người là một cặp chó má!"
"Tôi không kết hôn nữa, mày cưới cô ta đi! Cút xéo!"
Nói xong, tôi liền hối h/ận.
Tôi còn việc chưa làm xong, tôi và Giang Yến vẫn chưa dứt khoát.
Tôi nắm cuốn sách đầu giường ném về phía anh.
Anh đưa tay đỡ, khi buông tay xuống, vẻ mặt trở nên âm hiểm và lạnh lùng.
Tựa như... Giang Yến của mười mấy năm trước đã quay lại.
"Lời vừa nãy, em nói lại lần nữa xem."
Anh gi/ật bỏ cà vạt, bước về phía tôi.
...
Giang Yến cắn nát môi tôi, tôi ngoan ngoãn để mặc anh sắp đặt.
Anh mặt đen như mực bôi th/uốc cho tôi, cúi mắt nói: "Anh đã thu hồi hợp đồng quảng cáo và phim ảnh của Thẩm Oanh, cái ôm đó là cô ta khóc lóc xông đến, anh đã đẩy ra rồi."
Anh bảo tôi không cần để ý dân mạng nói gì, vì xét đến cùng chẳng ai quan tâm sự thật.
Họ chỉ cần sự náo nhiệt.
Còn công lý tôi theo đuổi, rốt cuộc chỉ tổ hao mòn tinh thần.
Giang Yến chắp tay, búng vào trán tôi.
Nhìn tôi đ/au đến nheo mắt, anh cười, dạy dỗ đầy ẩn ý: "Châu Châu, nếu muốn trừng ph/ạt một người, hãy cư/ớp đi thứ quan trọng nhất của hắn."
Với Thẩm Oanh, không còn tiền ki/ếm được, chính là lấy nửa mạng sống của cô ta.
Vậy Giang Yến, thứ quan trọng nhất của anh là gì?
9.
Giang Yến muốn làm chương trình về ký ức trường cũ, việc này do cấp trên nhờ vả, khó từ chối.
Lâm Giang Nhất Trung, là ngôi trường đáng kính của Giang Yến, cũng là nơi tôi không dám nhớ đến.
Bản năng khiến tôi buồn nôn.
Mở gói khoai tây chiên, tôi vô h/ồn nhét vào miệng, nhai nuốt giúp xoa dịu nỗi lo âu.
Lâm Giang cách xa ngàn dặm, Giang Yến đang thu dọn hành lý.
Anh từ phòng đi ra, tay cầm quần áo thay của tôi.
"Tôi không đi!"
Tôi phản đối rồi nhảy xuống ghế sofa, lấy đồ đạc ra khỏi vali, ném xuống đất.
Giang Yến không nói gì, lại chất hết vào vali.
Anh xếp vào, tôi ném ra, anh lại xếp, tôi lại ném.
Sau cùng, anh bực dọc, cảnh cáo gọi tôi: "Châu Châu, ngoan nào."
Tôi nắm ch/ặt quần áo, không nhìn anh, khẽ nói: "Em không muốn đi."
Anh ngẩng mắt hỏi: "Có lý do đặc biệt gì sao?"
Tôi nuốt nước bọt, trừng mắt quát: "Em không muốn đi, không được sao?"
"Không có cửa đâu."
Giang Yến thẳng thừng cự tuyệt.
Tôi cũng nổi cáu, đứng dậy đ/á bay chiếc vali đi xa.
Tiếng động lớn khiến tôi gi/ật mình, Giang Yến gần như nghiến răng cười giả tạo.
"Châu Châu, dạo này tính khí em tệ thật đấy."
Anh vừa nói vừa đ/è người tôi xuống, một tay nắm sau gáy, hôn đến mức tôi nghẹt thở như một hình ph/ạt.
Giây lát sau, anh luyến tiếc buông tôi, cúi mắt nói: "Ở lại với anh."
Sau lưng anh là ánh đèn, tôi không nhìn rõ ánh mắt, dường như...
Hơi đ/au, hơi đắng.
Nhưng chỉ thoáng qua, Giang Yến quay lưng, mở tủ đồ ăn vặt, lấy ra hai gói khoai tây và một gói thạch, bỏ vào túi đeo.
Anh lắc lắc gói khoai, bĩu môi: "Vị này ngon đấy, lúc về m/ua thêm cho em."
10.
Đã mười năm rồi tôi không về Lâm Giang.
Năm đó sau khi nghỉ học, bố tôi nghe tin tôi bị trầm cảm - căn bệ/nh tốn tiền, liền đuổi tôi ra khỏi nhà, mặc kệ.
Mười năm lang bạt, tôi sống lay lắt, vật lộn ki/ếm sống.
Cuối cùng, tôi gặp được Giang Yến.
Xe riêng chạy trên cầu vượt sông, tôi nhìn ra ngoài qua cửa kính nâu sẫm.
Ánh hoàng hôn vàng óng phủ lên khung cảnh quen mà lạ, vỗ về trong sự ngột ngạt dịu dàng.
Bản đồ chỉ đường rẽ Nam Văn Lộ, tài xế do dự trước hai ngã rẽ sát nhau, tôi vô thức đáp: "Là con đường phía trước."
Rồi bừng tỉnh, quay đầu nhìn Giang Yến.
May thay, anh đang ngủ, chắc không nghe thấy.
Tài xế hỏi tôi: "Đường nhỏ ở đây nhiều quá, khó đi thật."