Sự Quyến Rũ Ngang Ngược

Chương 6

23/06/2025 14:42

Không khí dần trở nên ngột ngạt, tôi cảm thấy hơi nóng bức.

Góc phòng dụng cụ hôm đó.

Tôi nghe thấy nhịp tim lo/ạn xạ của chàng trai.

20

Tạ Tư Diễn và Ng/u Vãn chẳng bao lâu sau đã được phép quay lại trường.

Tôi và Giang T/ự v*n duy trì mối qu/an h/ệ xã giao.

Nhưng Tạ Tư Diễn đã kịp nhận ra điều gì đó khác lạ.

Hôm thứ Bảy, đang nghiên c/ứu công thức bánh mới ở nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ số máy lạ của Tạ Tư Diễn.

"Hy Hy, xuống đây."

"Anh đang ở dưới nhà em."

Tôi gi/ật b/ắn người, vội bịt ống nghe chạy vào phòng.

"Anh bị đi/ên à?"

"Nếu còn tiếp tục quấy rối, em sẽ báo cảnh sát đấy."

Tạ Tư Diễn khẽ cười.

"Cứ báo đi."

"Trước khi cảnh sát tới, anh sẽ hét cho cả tòa nhà biết tên em."

Tôi tức gi/ận siết ch/ặt điện thoại.

Nhưng đành phải đầu hàng trước trò vô liêm sỉ này.

Vừa xuống lầu, việc đầu tiên tôi làm là t/át Tạ Tư Diễn một cái.

"Tạ Tư Diễn, anh bị làm sao vậy?"

Hắn không để tâm, chỉ nhếch mép cười kh/inh bạc:

"Anh chỉ muốn biết tại sao em có thể thay lòng đổi dạ nhanh thế?"

Rồi chợt nghĩ ra điều gì đó.

Nụ cười tắt lịm, hỏi:

"Vì Giang Tự?"

Tôi thấy thật nực cười.

"Không, vì em nhận ra anh không xứng đáng."

"Giờ em còn hối h/ận vì đã từng thích anh."

Tạ Tư Diễn nheo mắt cười.

"Sao cứ nhắc tới Giang Tự là em vội giải thích thế?"

Đối với loại người như Tạ Tư Diễn, lý lẽ chỉ là vô dụng.

Tôi quay lưng bỏ đi.

Hắn túm lấy tay tôi.

"Em định làm gì?"

Tôi đ/á hắn mấy cái nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

Nước mắt nghẹn ứ nơi cổ họng, tôi cố nuốt trôi.

"Tạ Tư Diễn!"

"Em đã gh/ét anh đến thế sao?"

Tôi im lặng.

Giọng Tạ Tư Diễn khàn đặc:

"Ngày mai."

"Hách Hy, ngày mai đến sân bóng ngoài trường xem trận đấu cuối của anh."

"Anh hứa sẽ không quấy rối em nữa, được chứ?"

21

Tôi đoán chẳng phải chỉ là trận đấu đơn thuần.

Nên khi thấy Giang Tự đang lững thững dẫn bóng trên sân, tôi không ngạc nhiên lắm.

"Cô gái đó đi với ai thế?"

Tôi nghe thấy ai đó trong đám đông hỏi.

"Là bạn gái Diễn ca đó, thấy chưa còn mang nước cho ảnh nữa kìa."

Giang Tự lặng lẽ nhìn tôi vài giây.

Đang định chào hỏi thì anh đã quay lưng.

Như thể chúng tôi là người xa lạ.

Một nỗi thất vọng khó tả lan tỏa.

Tạ Tư Diễn bước tới trước mặt tôi, khom người ngang tầm mắt.

Nụ cười ngạo mạn:

"Hách Hy, xem cho kỹ nhé."

"Xem anh ngh/iền n/át Giang Tự của em thế nào."

"Đừng dám cổ vũ cho hắn, nhớ là em đến đây vì anh."

Tôi lạnh lùng im lặng.

Lúc này.

Tôi chỉ muốn hắt nguyên chai nước vào mặt hắn.

Tiếng la hét trên sân cứ thế vang lên.

"Diễn ca đ/á/nh không thế?"

"Bớt n/ão yêu lại đi, đ/á/nh bóng hay đ/á/nh gh/en đây?"

Tôi siết ch/ặt chai nước, cất tiếng giải thích:

"Tôi không..."

"Suỵt."

Tạ Tư Diễn thong thả ngắt lời.

"Cấm giải thích."

"Hôm nay em phải nghe lời anh, nếu không thỏa thuận vô hiệu."

Tôi cắn ch/ặt môi dưới, ước gì có thể khoan thủng người hắn.

Tạ Tư Diễn tốt nhất nên giữ lời.

Hai đội lao vào tranh bóng á/c liệt.

Đặc biệt là Tạ Tư Diễn và Giang Tự, bóng cứ xoay quanh hai người.

Va chạm liên tục, trọng tài phải thổi còi cảnh cáo nhiều lần.

Hiệp một kết thúc, đội Tạ Tư Diễn dẫn trước 2 điểm.

Hắn đắc ý cong môi.

Khi Giang Tự định cầm chai nước trên bậc thềm, hắn đ/á văng đi.

Rồi mỉm cười xin lỗi:

"Xin lỗi nhé, không cố ý đâu."

Bầu không khí căng thẳng tột độ.

Đội của Giang Tự nổi xung, xông tới định động thủ.

Nhưng bị Giang Tự giơ tay ngăn lại.

Rõ ràng Tạ Tư Diễn đang cố tình khiêu khích.

Khu vực này đầy camera, chỉ cần họ ra tay trước, hắn có thể đưa cả nhà vào đồn.

Họ trừng mắt h/ận th/ù nhìn Tạ Tư Diễn, lần lượt đưa chai nước còn dở cho Giang Tự.

"Ca ca, quanh đây không có cửa hàng, tạm uống nước bọn em đi."

"Lúc này đừng kén chọn nữa, không khát sao?"

Giang Tự thờ ơ dẫn bóng, lắc đầu từ chối:

"Không cần."

Tôi bóp ch/ặt chai nước, nén lòng không xong.

Đứng phắt dậy bước về phía Giang Tự.

Tạ Tư Diễn kéo tôi lại.

"Cấm lại gần."

"Tất cả đều nghĩ em là bạn gái anh."

Tôi giẫm lên chân hắn, buộc hắn buông tay.

Hét to cho cả sân nghe thấy:

"Tôi không tuân theo mấy trò trẻ con của anh nữa."

"Tạ Tư Diễn, anh còn quấy rối tôi sẽ báo cảnh sát."

"Cùng lắm thì đôi bên cùng ch*t."

Nói xong tôi giẫm thêm một cước rồi bỏ chạy.

Hóa ra người mình từng thích trở nên thối nát lại kinh t/ởm đến thế.

Tôi chạy tới trước mặt Giang Tự, đưa chai nước khoáng cho anh:

"Nè."

"Chưa ai uống đâu."

Anh không nhận, ánh mắt lạnh lẽo:

"Hắn quấy rối em?"

Tôi gật đầu, vừa xoay nắp chai vừa nói:

"Nhưng giờ em không sợ nữa."

"Anh thi đấu đi, em cổ vũ cho anh."

Nói rồi tôi lại đưa chai nước cho anh.

"Nè."

Giang Tự cúi nhìn chai nước, lâu sau mới đón lấy.

"Hách Hy."

Đây là lần đầu tôi nghe anh gọi tên mình.

"Hửm?"

Chàng trai nhìn tôi chăm chú:

"Nếu thắng trận này, anh sẽ nói cho em biết một chuyện."

Tôi đoán mình đã hiểu chuyện gì.

Lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi, ngượng ngùng ấp úng:

"Thua... thua cũng có thể nói mà..."

Giang Tự nguyên tắc:

"Thua thì không nói."

Anh uống ngụm nước rồi quay lại sân.

Tôi chớp mắt.

Nhưng dù anh không nói em cũng biết mà.

22

Tạ Tư Diễn hiệp hai chơi cực hung, tập trung vào Giang Tự.

Nhưng Giang Tự nhanh và chuẩn hơn.

Đến cuối trận, có thể nói anh một mình thống trị toàn sân.

Đội Giang Tự thắng cách biệt hai con số.

Tôi chạy tới đưa nước và khăn cho anh.

Cười tít mắt:

"Anh đ/á/nh hay quá."

Giang Tự: "Do hắn quá kém."

Tạ Tư Diễn hầm hầm ném bóng xuống sân.

Hắn liếc tôi cái lạnh băng, cười nhếch mép với Giang Tự.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593