Trong nhóm cư dân đột nhiên xuất hiện thông báo xin mạng:
【Nhà tôi không đóng tiền mạng vì sợ con nghiện internet, nhưng công việc và giải trí cần dùng. Vậy mời các hàng xóm chia sẻ.
【Giờ dùng mạng nhà tôi là 9-11 giờ tối. Trong khung giờ này, xin mọi người không sử dụng để tránh chậm mạng.
【Tôi sẽ kết bạn với các hộ cùng tầng, mong mọi người chấp nhận và gửi mật khẩu Wi-Fi.】
Người gửi là hộ 901.
Nhà tôi ở 903.
Quả nhiên hắn gửi lời mời kết bạn.
Tôi từ chối phũ và nhắn:
【Nữ Oa nặn người có thêm cho lớp da mặt nào không? Dày thật đấy.】
1
Phút sau, chuông cửa réo.
Qua camera, tôi thấy một cặp nam nữ hung hăng đứng ngoài. Người vợ chống nạnh quát:
"Mở cửa! Cô có ý gì? Mau lên, chồng tôi cần sửa tài liệu gấp!"
Trời ạ, cặp đôi đi/ên kh/ùng hợp lực!
Tôi bật loa ngoài châm chọc:
"Hay vào đây tôi pha trà, c/ắt hoa quả, bật điều hòa cho hai vị làm việc?"
Nghe thế, chồng hí hửng thì thào:
"Ôi giời, có cảnh này cơ à?"
Vợ lanh hơn, t/át bốp vào đầu chồng:
"Đồ ngốc! Nó mỉa mai đấy!"
Xong cả hai đồng loạt đ/ập cửa rầm rầm:
"Mau đưa mật khẩu Wi-Fi! 11h tối phải xong để chồng tôi ngủ đủ 8 tiếng!"
Cái sự vô liêm sỉ ngang nhiên của họ khiến tôi phì cười.
Vừa bấm điện thoại báo cảnh sát, tôi vừa mở loa đối chất:
"Được thôi, nhớ kỹ nhé!"
Thấy tay chồng mở mục kết nối Wi-Fi.
"Mật khẩu là 9014sb."
Trong camera, ngón tay hắn bấm theo từng chữ rồi lẩm bẩm "sai mật khẩu".
Vợ t/át cho hắn cái nữa:
"Nó ch/ửi mình đấy! Đồ ngốc!"
Đúng như trên mạng nói:
Nhiều người trí tuệ không tỉnh táo nhưng vẫn sống bình thường.
Đôi "long phụng" đích thị minh chứng.
Người vợ vẫn không buông, tiếp tục đ/ập cửa đòi mật khẩu.
Chuyện nhà họ liên quan gì tôi? Lương có chia tôi nửa phần đâu.
Bỗng ngoài hành lang ồn ào.
Cảnh sát tới nơi.
Người vợ như thấy c/ứu tinh:
"Cảnh sát ơi, các đồng chí tới rồi!"
Viên cảnh sát ngơ ngác:
"Cô báo à?"
Tôi vội mở cửa:
"Tôi báo đây!"
2
Tôi thao thao kể lể đầu đuôi, thêm mắm dặm muối.
Hai cảnh sát và bảo vệ nghe xong đều ngán ngẩm.
Người vợ lại giả vờ nạn nhân:
"Cảnh sát ơi, hàng xóm giúp nhau tí có sao? Cô ta không những vô cảm còn lăng mạ chúng tôi. Ch/ửi người là phạm pháp đấy, bắt cô ta đi!"
Cảnh sát cố nén cáu:
"10h tối rồi, các vị gây ồn là vi phạm. Về mạng, người ta không có nghĩa vụ chia sẻ. Mau tự lắp mạng đi."
Rồi quay sang tôi:
"Cô cho họ mượn tối nay, mai đổi mật khẩu."
Tôi miễn cưỡng đưa mật khẩu cho cặp "long phụng".
"Từ nay cấm quấy rối người khác!"
Cảnh sát rời đi, tôi vội đóng sập cửa.
Tiếng người vợ lảnh lót:
"Mau sửa file đi, tranh thủ xem phim đây. Ban ngày ở công ty xem không đã."
Lát sau, Wi-Fi nhà tôi xuất hiện 4 thiết bị mới: 2 điện thoại, 1 TV, 1 máy tính.
Tôi chợt lóe ý tưởng, bật chức năng chiếu màn hình.
Lần lượt phát kinh dị rồi dừng đột ngột.
Tiếng hét ngoài hành lang vang lên.
Tôi lập tức đổi mật khẩu, ngủ ngon lành.
3
Sáng hôm sau, tôi gặp cô gái tầng 902 vừa đi làm về.
Cô ấy chủ động bắt chuyện:
"Chị ơi, cặp đôi ấy có kết bạn chị không?"
Tôi gật đầu ngao ngán. Hóa ra cô ấy cũng bị làm phiền.
Cô tự giới thiệu tên Kiều Chân, làm ca kíp nên tối qua thoát nạn.
"Bạn tôi dạy con nhà họ.
Hai vợ chồng ấy thuộc diện phụ huynh giáo viên sợ nhất."
Cô mở điện thoại cho tôi xem tin nhắn.
Hai người tên Trương Vĩ và Vương Lệ.
Con trai tên Trương Vương Long Nam.
Cái tên bốn chữ kỳ quặc.
Vài dòng chat với giáo viên khiến tôi sởn gai ốc:
【Cô ơi, tối qua nước tiểu Long Nam hơi vàng. Nhờ cô nhắc cháu uống nước.】
Kèm ảnh chụp thật.
【Sách của Long Nam bị rá/ch trang. Cô phát sách không kiểm tra à?】
【Long Nam không thích hành chín. Nhờ cô bảo căng tin thay bằng tỏi ạ.】
...
Tôi rùng mình. Gia đình 901 mới chuyển đến, chắc từ nay yên ổn khó rồi.
Đang lúc tán gẫu, giọng the thé vang lên:
"Cô 903, tối qua cố ý hả?"
Bà mẹ "nước tiểu vàng" xuất hiện.
Tôi trừng mắt:
"Sao nào?"
Bà ta nhếch mép, quay sang Kiều Chân:
"Sao không kết bạn tôi? Đưa mật khẩu Wi-Fi đây. Nghe nói cô làm đêm, ban ngày mạng nhàn rỗi lắm."
Kiều Chân đáp trả:
"Nhà chị ban ngày vắng, tôi xin qua ngủ nhờ nhé? Nhà trống cũng phí."