“Ôi trời, hôm nay nhờ phúc của bà nội, tôi thật sự mở mang tầm mắt.

“Vừa vội vàng làm bà kế cho người ta, lại vội vàng làm cháu kế cho người ta!

“Ông nội ơi, ông không bảo mối tình đầu này đợi ông năm mươi năm sao? Sao giờ lại có ba đứa con rồi?

“Thế này thì đâu có đợi gì cả!”

Bà kế xinh xắn đó nghe lời tôi, mặt mũi không giữ nổi vẻ bình thản.

Chỉ tay về phía tôi, ngón tay r/un r/ẩy.

“Cô! Sao cô dám nói tôi như vậy?

“Chúng tôi là mối tình đầu, tình cảm lúc đó thuần khiết nhất!”

Tôi cười ngất: “Tình cảm thuần khiết thế mà ông nội lại chia tay bà, để vào rể nhà bà nội tôi?

“Thuần khiết vì tiền của ông cố nhà tôi đúng không?

“Hai người thuần khiết quá đi thôi!

“Tôi nói ông nội này, lúc bà nội còn sống, ông hưởng cả đời nhàn nhã.

“Giờ bà nội mất rồi, ông lại muốn dùng tiền của bà nuôi bà già khác? Ông không thấy hổ thẹn sao?

“Chưa từng thấy ông già nào vô liêm sỉ như thế!!!”

Có lẽ vì lời tôi quá sắc bén, bố mẹ đứng phía sau mặt mày ủ rũ kéo tôi lại.

“Trừng Trừng, nói ít thôi, bà nội còn đang nhìn đấy.

“Đúng vậy, dù sao cũng là ông nội của cháu, nên giữ thể diện cho ông ấy chút đi.”

Cặp bố mẹ này, dù yêu chiều nhân vật chính, nhưng tính tình hơi nhu nhược.

Trước kia có bà nội che chở, tự nhiên chẳng sao, nhưng nếu để bà kế này vào nhà, không biết sẽ bị b/ắt n/ạt thế nào.

Nghĩ đến đó, tôi quay sang bố nói: “Bố, bố có muốn gọi bà già này là mẹ kế không?”

Bố tôi lắc đầu lia lịa.

Lại quay sang mẹ: “Mẹ chồng ruột còn chưa phụng dưỡng bao lâu, mẹ muốn phụng dưỡng mẹ chồng kế này sao?”

Mẹ tôi gương mặt từ chối: “Không, không đâu.”

Tôi mỉm cười: “Vậy thì nghe tôi hết, tôi nói, hai người đừng chen ngang!”

Hai người tuy không có chính kiến, nhưng biết nghe lời, đều gật đầu rồi lùi ra sau tôi.

Ông nội nghe thế tức gi/ận run người, ôm lấy ng/ực.

“Các người! Các người muốn gi*t ta sao?

“Các người muốn chia rẽ ta và Sở Oánh phải không?

“Trước kia, bà nội các người còn, ta vì trách nhiệm nên không dám theo đuổi tình cảm của mình.

“Giờ bà nội mất rồi, các người lại muốn dùng cái xiềng xích chồng rể này trói buộc ta?”

Tôi gi/ật mình: “Hả? Sao cái thân phận chồng rể này, với ông lại là xiềng xích ư?

“Tôi tưởng đó là vé cơm dài hạn chứ!

“Ông không nghĩ rằng nếu không có bà nội, đồng lương dạy học ít ỏi của ông, có thể sống cuộc sống giàu sang thế này sao?

“Đúng là vừa ăn cơm bưng bát, vừa buông lời ch/ửi mẹ!

“Ông từng làm thầy giáo mà, sao phẩm chất tệ thế!”

Ông nội tức gi/ận định dùng gậy đ/á/nh tôi.

“Cô dám nói ta thế? Ta là ông nội cô đấy!

“Cô biết làm chồng rể, tổn thương lòng tự trọng thế nào, đ/au khổ ra sao không?

“Nếu không vì bố cô và cô, ta đã chẳng muốn làm nữa!”

Tôi há hốc miệng, giả vờ ngạc nhiên nhìn ông.

“Gì cơ? Ông làm chồng rể, lại là vì chúng tôi sao?

“Vậy chúng tôi cảm ơn ông nhé!

“Hóa ra ông từ đầu đến cuối đều không muốn làm chồng rể? Thế sao lúc bà nội còn không nói?

“Bà nội vừa mới mất, ông đã dẫn người về, đây không phải làm nh/ục người, cố ý khiến bà nội ra đi không yên sao?”

Nói xong, gi/ật lấy cây gậy của ông nội, đ/á/nh một cái vào chân ông, khiến ông quỳ một gối.

“Ông già, tôi không có ông nội như ông, cút đi!!!”

“Á á á!!!”

Ông nội hét lên chói tai.

Chỉ tay vào tôi m/ắng nhiếc: “Đồ cháu bất hiếu! Ta là ông nội mày! Mày dám đ/á/nh ta?!”

Tôi cười lạnh.

“Đánh ông thì đ/á/nh, còn chọn ngày sao?

“Đây là nhà họ Diệp, ông chỉ là thằng chồng rể!

“Giờ bà nội không còn, ông lại muốn tục huyền, nhà họ Diệp đương nhiên không có chỗ cho ông.”

Ông nội nghe vậy sắc mặt cực kỳ khó coi, không biết vì tức hay x/ấu hổ, đỏ như gấc chín.

“Cô cô cô…

“Ông nội giờ đã bảy mươi tuổi, không cho ông ở nhà, ông biết đi đâu?

“Để ông và bà Sở đi ăn gió uống sương sao?”

Tôi nghe thế bật cười.

“Ông nội không giỏi làm chồng rể nhất sao?

“Bà nội vừa mới đi, ông đã vội quyến rũ một bà già khác.

“Cả đời đều có đàn bà nuôi, phúc khí tốt thật đấy, chà chà…”

Nghe tôi nói thế, bà Sở không chịu nổi.

“Thẩm Ngạn Bang, lúc trước ông bảo sẽ cho tôi sáu mươi sáu vạn sính lễ, tôi mới đồng ý.

“Còn nói con trai, cháu gái ông rất hiếu thuận, cái gì cũng nghe ông.

“Sao giờ khác hẳn lời ông nói?”

Ông nội khó xử nhìn bà: “Nhà con trai cả bà không phải điều kiện tốt lắm sao? Nhà to thế, sau khi kết hôn chúng ta có thể…”

Lời ông chưa dứt đã bị bà Sở t/át một cái.

“Nhà con trai cả tôi to thật, nhưng đó là nhà nó, ông sao tiện ở?

“Chẳng lẽ, ông còn trông chờ con tôi nuôi ông tuổi già?

“Thật đúng là Thẩm Ngạn Bang, mưu mẹo đa đoan, bảo mối tình đầu là chân ái, hóa ra là muốn chiếm tiện nghi của con tôi!

“Năm mươi năm trước lừa tôi, giờ lại định lừa nữa!

“Lúc trước ông nói kết hôn với Diệp Hòa nhiều nhất ba năm là ly hôn cưới tôi, khiến tôi đợi đủ ba năm, giờ lại định lừa nữa!

“Tôi không tin ông nữa đâu!”

Lời bà vừa dứt, khách khứa tại hiện trường xôn xao.

“Gì cơ? Chẳng phải bao năm nay chưa từng đoạn tuyệt?”

“Bà Diệp và ông nhà bà Sở thật tội nghiệp, gặp phải hai thứ cầm thú không bằng này.”

“Người làm trời xem, hai người này không sợ bị báo ứng sao?”

Mọi người xung quanh chỉ trích kịch liệt, hai người lại trọng thể diện.

Một lúc không chịu nổi, bà Sở lau nước mắt chạy mất.

“Thẩm Ngạn Bang, năm mươi năm trước ông phụ tôi, giờ lại phụ nữa, tôi không muốn thấy ông nữa!”

Ông nội tôi vội vàng đứng dậy đuổi theo phía sau.

“Oánh! Oánh Oánh! Nghe ta giải thích!

“Ta không cố ý lừa bà đâu!”

Nói thật, bà Sở tuy lớn tuổi nhưng thường nhảy quảng trường, chạy còn khá nhanh.

Ông nội đuổi hai bước, “bịch” một tiếng ngã xuống đất, rên rỉ ầm ĩ.

“Oánh Oánh! Oánh Oánh! Nghe ta giải thích đã!!!”

Tôi thấy thế, túm lấy chân ông nội, quăng ra ngoài cửa.

“Muốn giải thích, thì ra ngoài mà giải thích!

“Trước linh cữu bà nội tôi, không dám nói bậy!

“Bà nội ơi, đừng nghe, toàn là lời á/c ý!”

Ở đây chúng tôi có quy tắc, người ch*t phải để linh cữu bảy ngày.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
6 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện
10 Ép Duyên Chương 18
12 ĐÀO HOA SÁT Chương 5

Mới cập nhật

Xem thêm