Đồng Trị Tĩnh

Chương 3

14/06/2025 02:10

Tôi không đi/ên, chỉ là không còn ai để bận tâm nữa...

Sau khi ông nội qu/a đ/ời, bố tôi b/án nhà, moi tiền bồi thường từ hàng xóm rồi c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với tôi.

Cô tôi chu cấp cho tôi đến hết cấp ba, đến đại học thì xin cho tôi khoản v/ay học bổng rồi biến mất luôn.

Tôi định đem học bổng kỳ đầu tặng cô, nhưng số điện thoại xưa giờ đã thành dãy số vô chủ.

Năm hai, vở kịch do tôi viết kịch bản được công diễn ở nhà hát thành phố.

Trước ngày diễn một hôm, trưởng clb kịch Khâu Lan dẫn cả đội ngũ sáng tác lên chùa cầu may.

Tôi đứng ngoài Đại Hùng Bảo Điện mãi không vào.

Phó Thần Đống sau khi thành tâm thắp hương xong, bước đến hỏi sao tôi không vái.

Khóe môi tôi nhếch lên nụ cười chua chát: "Hồi nhỏ tôi toàn cầu khấn thần linh, nhưng chưa một lần nào được phù hộ..."

"Vậy em có biết tại sao không?"

07

Ánh mắt Phó Thần Đống dịu dàng, nụ cười khẽ nở như tướng Phật từ bi.

Tôi ngơ ngác: "Sao ạ?"

"Thần không giúp, nghĩa là thần tin em có thể tự xoay xở được."

Vừa dứt lời, hơi người anh chếch về phía trước, cằm suýt chạm mái tóc tôi. Tay anh thoắt cái nhặt đi sợi lá thông xanh ngắt trên đầu tôi.

Tôi gi/ật mình, tai đỏ ửng lên.

Lúc ra khỏi chùa, mưa đ/á ào xuống bất ngờ.

Cả đám ôm đầu chạy toán lo/ạn xuống núi.

Tôi trượt chân lăn cù cù mấy bậc thang, mặt mày bê bết đất. Đứng dậy thì chân phải đã sưng vù, không bước nổi.

Phó Thần Đống cởi áo khoác đắp lên đầu tôi.

Rồi anh quay lưng ngồi xổm: "Lên đi, anh cõng."

Tôi e dè bám vào bờ vai vững chãi, lấy tà áo che cả đầu anh. Hơi ấm tỏa ra từ lưng anh khiến tôi thấy an toàn lạ kỳ.

"Hình như thần hôm nay hơi gi/ận dỗi." Anh phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng bằng câu đùa.

Con dốc dài mấy trăm bậc lởm chởm, nhưng từng bước chân anh vẫn đều đặn, chắc nịch.

Con người như anh, xứng đáng có một cô gái thật tốt.

08

Mỗi lần hình ảnh Điền Nhụy Gia và Phó Thần Đống sánh đôi hiện lên, tim tôi lại quặn thắt khó chịu.

Đêm ấy trằn trọc mãi, tôi lướt điện thoại, soạn tin tố cáo tất cả tội lỗi của Điền Nhụy Gia cho anh rồi lại xóa.

Cuối cùng, tôi quyết định dùng đ/ộc trị đ/ộc.

Tôi nhắn một câu xanh rờn: "Tối say đó, em có bầu rồi."

Vừa gửi đã hối h/ận. Ai ngờ anh rep ngay: "Rư/ợu cũng là 'tinh' sao? Thế mà đậu được à?"

Tôi cười ra nước mắt, tắt phụt điện thoại trùm chăn ngủ.

Sáng hôm sau mở máy, tin nhắn dồn dập:

"Nói tiếp đi? Con mình sẽ theo họ Phó chứ?"

"Anh thấy em uống chung ly rư/ợu với anh rồi. Vậy là... con anh?"

"Phương Dĩ Tĩnh? Trả lời anh?"

"Đừng bảo em mang th/ai con người khác..."

Lướt đến tin cuối - 20 phút trước: "Mở cửa, anh đang ở ngoài."

09

Tôi bật dậy như lò xo, chân đất phóng ra cửa. Nhưng vừa chạm tay nắm lại gi/ật mình quay vào toilet.

Rửa mặt đ/á/nh răng, chải lại mái tóc rối bù. Nhìn gương mặt tươi tắn trong gương, tôi hít sâu mở cửa.

Ánh mai xiên khoang chiếu rọi vào bóng hình cao lớn nghịch sáng. Mắt Phó Thần Đống đỏ ngầu, quầng thâm lộ rõ, hẳn thức trắng đêm.

Ánh mắt hai đứa chạm nhau giữa không trung.

"Sao... sao anh lại đến?" Giọng tôi run run.

Nụ cười híp mắt của anh lộ vẻ đắc thắng: "Đến hỏi xem... con của em là con ai?"

Câu nửa đùa nửa thật khiến tôi bối rối.

Cúi mặt xuống, tôi lí nhí: "Không có bầu, em nhắn nhầm."

Anh khẽ cười: "Nhưng anh đã tin thật rồi, giờ tính sao?"

Anh bước sát vào, dồn tôi vào góc cửa. Hai cánh tay chống lên khung cửa, giam tôi trong vòng vây.

Ánh mắt nồng nhiệt như muốn nuốt chửng tôi.

10

Tim tôi đ/ập thình thịch, m/áu dồn cả lên mặt.

"Tính sao? Tính... làm gỏi!" Tôi lẩm bẩm.

Anh cúi sát hơn, hơi thở phả vào tai: "Em định từ chối anh lần nữa à?"

Tôi ngẩn người: "Lần nào nữa?"

"Năm hai, người bị em từ chối trên bảng tỏ tình ấy... là anh."

Ký ức ùa về. Sau đêm công diễn, trang confession trường ngập lời tỏ tình cho dàn diễn viên.

Cả tôi - biên kịch vô danh - cũng được tỏ tình bằng bài thơ ngũ ngôn trong kịch: "Quân m/ộ ngã dung hoa/Ngã khuynh quân tài hiền..."

Tôi từng add số người đó, cảm ơn rồi block luôn.

11

Hóa ra, đó chính là anh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
135.12 K
7 Chuyến Xe Đêm Chương 25
8 Tiểu Lỗi Chương 56

Mới cập nhật

Xem thêm