Tôi tiểu thuyết hỏa táng trường.
"Tôi bạc thương màng?"
Hệ thống: thằng bạc trắng đó."
Tôi gào thét chói tai, đ/á một cước mình.
"Lão đăng, mày lôi tao vào!"
Tôi ôm ch/ặt lấy buông.
"Mẹ ơi, dẫn theo đi!"
01
Sau ch*t, tiểu thuyết hỏa táng trường.
Bạch nguyệt quang của nam quay về, hai tái hợp tình xưa.
Ngay cả trai 5 tuổi cũng đòi nguyệt quang làm mẹ.
Nữ chồng ruồng bỏ rồi cảm t/ự s*t.
Sau nữ ch*t, phu bạc á/c và ngỗ nghịch mới hối trả th/ù dã man nguyệt quang.
Tôi hỏi hệ thống: chồng thương quý?"
Hệ thống: "Ngươi bạc trắng đó."
Tôi gào thất thanh.
Nếu nhầm, nguyệt quang ngôi bắt đầu ng/ược đ/ãi trai.
Nam hắc hóa trừng ph/ạt nguyệt quang mà trai lang thang phố xá, cuối cùng bạc đói đường phố.
Hệ thống phát ra giọng máy móc lạnh lùng:
"Ngươi ở thế cũ đã nghìn chữ phê bình truyện 2/3 ch/ửi rủa."
"Câu chọc nhất thôi, nhưng nam đã mất tình yêu mà."
"Đây tác phẩm của Chủ thần hẹp hòi, nó nhân kéo đây. Chỉ cần sống qua góc theo đúng bản, có thể trùng sinh về thế cũ."
Tôi nằm vật xuống đất, buông xuôi.
"Ta làm bạc. Ch*t thì ch*t, ngủ đây, cái thế chó má này."
Hệ thống phát ra nhiễu lo/ạn rồi tĩnh lặng.
"Thực ra cho rằng ch/ửi đúng, nên vừa điểm tích lũy đổi cho nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn."
"Ngươi được tự do hành động truyện cần khiến nữ hạnh hoàn thành mục tiêu."
Tôi phấn chấn.
02
Mở mắt, hóa thành Dữ - bạc trắng.
Tay trái nắm Lãng.
Tay phải dắt nguyệt quang Dư.
Tôi nhớ hôm sinh nhật Dữ, ba cả ngày ở viên giải trí.
Không ai nhớ hôm cũng sinh nhật Ý.
Năm năm trước, suýt trên bàn đẻ mới sinh ra Dữ.
Thẩm đứng khỏi bàn ăn, ngập ngừng hỏi: "Dữ à, cùng ăn sinh nhật sao?"
Giang vỗ trán tỏ hối lỗi.
"Xin lỗi em biết hôm cũng sinh nhật chị."
"Thấy Dữ sinh nhật phải học tội nghiệp quá, nên em nhờ xin phép giáo viên cho cháu giải trí chút."
Thẩm những chiếc vòng đội đầu hình trên ba người, mắt dần tối sầm.
Tần lạnh lùng "Không cần xin lỗi sinh nhật thì năm nào chả có."
Chiếc bánh kem trên bàn đang nhão.
Thẩm hít sâu như quyết định gì.
"Ngày mai đi."
Tần kh/inh cười.
"Lại đòi hỏi vô lý à? Bà đăng ký kết hôn sao? Muốn thì đi, đồng xu cũng hòng mang theo."
"Và mất nuôi Dữ, cả đời mong gặp lại con."
Tần ra rõ đang dỗi, dằn mặt bà.
Sáu năm trước hắn dưỡng vì giống đang ở ngoài.
Tần trả tiền chữa bệ/nh cho Ý.
Nhưng cụ qua thành kẻ mồ côi.
Hợp đồng dưỡng hết hạn nhưng hai có Dữ, vì mà ở lại.
Vì thế nghĩ có thể trói cả đời.
Nhưng giờ nhiên: "Vô cần gì nữa."
Tôi biết đã tuyệt vọng.
Giang đỏ mắt "Là lỗi của em gây lầm. Chị gi/ận nhé?"
Tần gằn giọng: "Là tự rước họa, em có lỗi gì?"
Tôi nắm ch/ặt tay.
Hệ thống vang lên: "Mở cửa, host!"
Tôi giành kiểm soát cơ thể Dữ.
Thấy đôi đi/ên phu d/âm này đã bực lâu.
Tôi gi/ật khỏi Lãng, đ/á một phát hắn.
"Lão đăng, mày lôi tao!"
Tần ôm đ/au đớn ngã vật ra ghế.
Tôi lòng ôm ch/ặt bà.
"Mẹ ơi dẫn đi!"
Thẩm ngạc nhiên xoa đầu tôi, mắt dần sáng lên.
Bà ngập ngừng: qua bảo chị làm sao?"
Giang kéo tôi: "Dữ à, mai cùng chị ăn kem sao?"
Ha, đâu phải trẻ 5 tuổi dễ dụ.
Tôi mạnh khiến ả rú thảm thiết.
Tần phải can ngăn.
Giang ôm bàn đầy m/áu, mất hết dịu dàng, mắt đ/ộc địa.
Tôi thu lòng tay:
"Con với tiểu tam!"
03
"Mày phản rồi!"
Tần giơ định t/át, chặn lại.
"Con nhỏ chưa từng đ/á/nh, sao anh lại đ/á/nh nó vì nói sự thật?"
Có lẽ vì tình thay đổi tính nhu nhược, ôm đối đầu cặp gian phu d/âm phụ.