Mấy phía tách ra.
Tôi cắn phát.
M/áu ồ ạt tràn khoang miệng.
Anh cười: Lan Tâm, kiếp đừng gặp nhé."
Trong miệng đầy m/áu, khóc, hét lên: sẽ quên dù hóa thành bụi, nhớ."
Cả đời nói quá dối trá.
Duy nhất câu này.
Là thật.
Vậy thì hãy để m/áu của thân tôi.
Kiếp muốn làm vợ anh.
Tất đều giả tạo.
H/ận tôi, gh/ét đều diễn xuất.
Anh càng đi/ên cuồ/ng, càng th/ái, càng chứng minh chân tướng.
14.
Vụ án mạng kết án hoàn hảo.
Sau khi ăn mừng nghiệp, Luật Xuyên cảm thấy ng/ực mình như vật đ/è nặng.
Ăn xong về nhà, đến sát.
Lật biên bản khai về án.
Lại đoạn camera về Lan Tâm.
Trong hồ sơ năm, các hiệu th/uốc lân cận quả thực hình Lan Tâm th/uốc.
Cô các loại th/uốc hoạt huyết, tiêu sưng, vệ thương.
Trương Luật Xuyên đi lâu, cuối hiện vấn đề.
Trong năm.
Có thời dài mùa hè.
Trời nóng bức, Lan Tâm mặc váy, áo tay, thậm chí còn mặc áo dây quần soóc.
Làn trắng nõn.
Những vùng lộ đều mịn màng, hoàn dấu thương tích.
Đôi khi mặt còn điểm thần tốt, thậm chí chuyện vài câu viên.
Điều hoàn giống trạng thái thần khi bạo hành gia đình.
Hơn khác bạo hành cuối, đó đ/á/nh những chỗ dễ thấy.
Nhưng trên camera, những chỗ thấy trên Lan Tâm đều thương.
Nhưng lúc Luật Xuyên cho mình suy nghĩ quá nhiều, trong khai của tất mọi đều trọng dựng lên hình tượng yêu lẽ những bạo hành trước thực sự đ/á/nh chỗ khuất.
Trương Luật Xuyên biên bản khai về án.
Đột nhiên, nhận đó.
Anh nghiệp đang thức camera: "Khi đ/ập vỡ xươ/ng Vương Cường Triệu tầng dưới hoàn nghe thấy gì."
Tiểu mới nghề dụi đôi mắt đỏ ngầu, cậu hiểu.
Tại sao án xong, Trưởng cố chấp buông.
Cậu qua loa: "Đúng vậy, già hơn 70, tai nghễnh nghe thấy thường, trước đây viên tra gõ cửa mới mở."
Trương Luật Xuyên đột nhiên đứng phắt đề nằm chỗ này."
Tiểu mình hết buồn ngủ: "Gì ạ? Trưởng Trương, em hiểu ý anh."
Trương Luật Xuyên tỉnh táo hẳn, như hiện châu "Lần khi mời khai, hỏi ngày xảy con gái Lan Tâm trả ngay lập tức."
Nghe đến đây.
Tiểu lặng.
Còn những khai này.
Bao gồm hung thủ Minh.
Tất khai đều để tự bào mà để rửa cho Lan Tâm.
15.
Phục án:
Bảy ngày khi ch*t.
Trương Luật Xuyên tìm tôi.
Lần sát.
Mà tôi.
Tôi mới.
Vẫn trong tòa cũ đó.
Tôi dọn xuống tầng một, diện Lâm, làm xóm để nhau cố.
Đồ đạc b/án rong của vứt.
Thu dọn cất kín tầng ba.
Tầng đó, lẽ sẽ ai lên nữa.
Bà tuổi cao, chân tay linh hoạt, cầu thang mỗi ngày.
Thế nên đón về mình.
Cùng tầng một, già đơn đ/ộc, con cái nước mấy liên lạc, chân tay yếu hàn.
Ở tiện chăm sóc bà.
Khi đến, dẫn Tiểu ngủ.
Tôi rót trà: "Lâu lắm gặp sát, lúc tìm việc sao?"
Anh uống trà, chỉ hỏi câu: "Tại sao gi*t họ?"
Tôi liếc nhìn bóng lưng con gái "Xin lỗi, hiểu ý anh."
Trần Luật Xuyên điện thoại đặt lên bàn, lục túi áo.
"Không thẩm âm, chỉ chuyện cô thôi."
Tôi tự rót cho mình trà.
"Trương biết Tiểu hề hen suyễn."
16.
Tiểu dị ứng gì.
Cũng hen suyễn.
Lọ th/uốc hen đó, trong th/uốc an thần.
Tiểu nhìn thấy đàn ông lạ kích động.
Đàn ông lạ khiến con sợ hãi, nhất khi đàn ông lạ tiến đến.
Th/uốc an thần đưa, lúc Tiểu Cường bệ/nh sẽ xu hướng tự 🩸, nên bệ/nh viện kê th/uốc an thần để phòng.
Biểu cảm Luật Xuyên ngạc nhiên lắm, như đoán ra.
Tất đến lúc sáng tỏ.
Tôi uống cạn trà: sát, để kể nghe câu chuyện nhé."
Trong chuyện.
Tôi cặp vợ hạnh phúc.
Hạnh phúc đến mức 8 kết hôn, nỡ nhẫn cưới.
Đó nhẫn kim cương nhỏ xíu.
Không đáng tiền, nhưng lúc nó, tiêu hết số cóp ít ỏi.
Tôi thấy tốn thế nhẫn.
Nhưng nhất quyết phụ nữ khác gì, có.
Thế nhẫn, suốt tám năm, dù vừa nữa.
Tôi nỡ ra.
Tiết hứa.
M/ua căn nhỏ mưa nắng cho tôi.
Tôi chăm con, ki/ếm bằng nghề thủ công.
Vốn dĩ dành dụm đủ tiền, nói sẽ lớn hơn, tiện cho Tiểu đi học.