Lãng Mạn Cấm Kỵ

Chương 6

12/06/2025 08:02

Đầu tôi đ/au như búa bổ. Từng nhịp đ/au như có vô số búa sắt đ/ập vào dây th/ần ki/nh. Tiết Cẩn Hành không ngừng gọi tên tôi. Càng gọi, đầu tôi càng đ/au. Tiếng ù ù trầm đục vang lên trong n/ão, suy nghĩ rối bời, đột nhiên vô số mảnh ký ức chồng chất hiện về.

Mọi ký ức ùa về trong khoảnh khắc.

Tôi nhớ ra rồi.

Tiết Cẩn Hành là chồng tôi.

Tôi mắc chứng ảo tưởng t/âm th/ần.

Mỗi thời kỳ tôi lại tự tưởng tượng ra nhân thân mới cho mình và người khác. Lần này tôi đã biến Tiết Cẩn Hành thành nam chính truyện 18+! Còn tự nhận làm mẹ anh ấy!

Anh ấy luôn nhập vai diễn cùng tôi, đối mặt với con người méo mó này của tôi, hẳn anh đã vô cùng mệt mỏi?

Chợt nhớ đến Tô Diệu Diệu. Thật buồn cười, ngay cả lúc phát bệ/nh tôi vẫn tự tay xử lý được tình địch.

Tôi bò xuống cửa sổ, lao tới mở cửa phòng. Tiết Cẩn Hành đứng trước cửa với vẻ mặt lo âu, anh siết ch/ặt vai tôi giọng r/un r/ẩy: 'Em không sao chứ?'

Tôi lắc đầu, lao vào lòng anh ôm ch/ặt eo: 'Anh ơi, em nhớ hết rồi. Xin lỗi. Lại làm phiền anh rồi.'

Mũi tôi cay cay. Chúng tôi quen nhau từ thời cấp ba. Khi ấy tôi không biết anh là thiếu gia nhà họ Tiết. Học giỏi, điềm đạm lạnh lùng, là học sinh gương mẫu được thầy bạn ngợi khen. Còn tôi - đứa con hư hỏng trong mắt mọi người.

Ba mẹ suốt ngày đ/á/nh nhau khiến tính tình tôi trở nên lập dị, kỳ quặc. Trong thâm tâm tôi vốn là kẻ ích kỷ méo mó.

Thời trung học thấy Tiết Cẩn Hành đẹp trai, tôi trêu chọc rồi theo đuổi anh. Khiến anh si mê rồi lại bỏ rơi.

Ngày chia tay, nước mắt anh lã chã rơi. Đôi mắt đỏ hoe, giọng run run nắm vạt áo tôi: 'Không thích em, sao lại trêu đùa trái tim anh?'

Tôi gi/ật tay bỏ đi, ném lại câu 'Chỉ là trò đùa thôi'.

Tái ngộ ở đại học. Anh lén đổi nguyện vọng vào cùng trường. Cũng năm đó, ba mẹ tôi ly hôn, không ai nhận nuôi tôi.

Trong lúc bế tắc nhất, Tiết Cẩn Hành vẫn ở bên. Sự chung tình của anh vượt xa tưởng tượng. Anh như chú cún nhỏ lẽo đẽo theo sau, dù tôi đ/á/nh m/ắng thế nào cũng không gi/ận, để mặc tôi trút gi/ận.

Tôi hỏi: 'Anh không h/ận em sao?'

Anh đáp: 'Hình bóng em trong ký ức quá rực rỡ, những kỷ niệm với em khiến anh say đắm, không thể quên.'

Vì gia đình tan vỡ, tôi không tin vào tình yêu, không đáp lại tấm chân tình.

Ra trường đi làm, tôi gặp lại Tiết Cẩn Hành ở quán bar. Khi bị khách trêu chọc, anh xông vào đ/á/nh nhau đến toàn thân bê bết m/áu.

Tan ca, anh lặng lẽ theo sau hộ tống tôi về.

Năm 25 tuổi, anh cầm nhẫn cầu hôn. Tôi im lặng.

Anh quỳ xuống: 'Nếu em thấy nhẫn chưa đủ, anh quỳ xuống tỏ tình.'

Tình yêu của Tiết Cẩn Hành chân thành, dịu dàng và mãnh liệt. Tôi bị anh cảm hóa, cũng ysay đắm.

Năm đó, chúng tôi kết hôn.

Năm thứ hai sau cưới, tôi phát hiện mắc chứng hoang tưởng. Tôi nghĩ nếu mình không bệ/nh, anh đâu phải chịu đựng những điều này. Anh vẫn là Tiết Cẩn Hành ưu tú, chỉ vì tôi mà vướng bận.

Thuở nhỏ phụ tình anh, lớn lên lại thành gánh nặng. Tôi không biết khi nào sẽ tái phát, liệu lần sau có còn nhớ anh?

Tôi hít hà chiếc mũi đỏ ửng, cố chai lòng: 'Tiết Cẩn Hành, hay là... chúng ta ly hôn đi?'

Anh im lặng giây lát, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: 'Chúng ta từng ước định không bao giờ nhắc đến ly hôn, trừ khi em không còn yêu.'

Giọng trầm khàn: 'Em không yêu anh nữa sao?'

Tôi yêu, nhưng chưa bao giờ bế tắc thế này. Yêu anh mà không muốn làm gánh nặng.

Nước mắt như mưa rào ướt đẫm má. Tôi muốn nói dối 'không yêu', nhưng cổ họng nghẹn đắng.

Tiết Cẩn Hành ôm tôi vào lòng: 'Không sao đâu Lâm Uẩn Vân, mọi khó khăn rồi sẽ qua. Từ khi yêu em, công trình giải c/ứu em này anh chưa từng nghĩ sẽ hoàn thành.'

'Ở bên anh, em có thể là bất cứ ai - ngỗ nghịch, đỏng đảnh, đi/ên cuồ/ng. Có anh che chở, không ai dám động đến em.'

Dòng lệ như d/ao cứa. Anh đối tốt quá khiến tôi càng khóc nấc: 'Lỡ mai này em làm tổn thương anh thì sao?'

Tiết Cẩn Hành không ngần ngại: 'Anh nguyện ý nhận lấy tổn thương từ em.'

Trong tình yêu thẳm sâu của Tiết Cẩn Hành, chúng tôi hạnh phúc qua mùa thu.

Đông đến, bảo mẫu hớt hải chạy xuống: 'Thiếu gia, không tốt rồi! Phu nhân lại mất trí nhớ rồi! Lần này bà ấy bảo mình là... là bà cố của ngài!'

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
6 Tiểu Lỗi Chương 56
9 Bảy Năm Bên Nhau Chương 14
10 Chuyến Xe Đêm Chương 25
11 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.
12 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm