Tai tôi ù đi, mắt nhìn mọi thứ trở nên mờ ảo với hai màu đen trắng.
Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và bất an.
Mờ mờ ảo ảo thấy Chu Hoài Ngôn đang đi/ên cuồ/ng đ/ập cửa kính.
Anh ta dùng sức gi/ật mở cửa xe.
"Chu Hoài Ngôn..." Tôi gọi tên anh thều thào.
Thế nhưng Chu Hoài Ngôn lại bước qua người tôi, bế Thẩm Giai ra ngoài.
Thẩm Giai khóc lóc ôm cổ Chu Hoài Ngôn, anh cúi đầu an ủi.
Chu Hoài Ngôn ôm Thẩm Giai, chẳng liếc nhìn tôi lấy một cái.
Tôi gắng gượng tỉnh táo, khó nhọc giơ tay nắm lấy áo Chu Hoài Ngôn.
Lúc này anh mới nhìn thấy tôi.
Anh nói với tôi:
"Lâm Tiện, xe cấp c/ứu sắp tới rồi, em cố gắng chịu đựng thêm chút nữa. Xe thể thao của anh chỉ chở được hai người, cô ấy bị thương nặng hơn em."
Nói xong, anh ôm Thẩm Giai bỏ đi.
Bỏ mặc tôi một mình trên xe.
Đột nhiên tôi cảm thấy nỗi hoảng lo/ạn chưa từng có.
Ánh sáng trước mắt dần biến mất.
Trong khoảnh khắc ngất đi.
Tôi rất muốn hét theo bóng lưng Chu Hoài Ngôn đang ôm Thẩm Giai:
"Thật ra em có thể nằp ở cốp sau mà!"
4
Tôi tỉnh dậy, mà dường như chưa tỉnh hẳn.
Xung quanh nồng nặc mùi th/uốc sát trùng.
Nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì, tay giơ ra không thấy năm ngón.
Tại sao chẳng có một ai cả.
Trong lòng tôi hoang mang bất an.
Bò dậy loạng choạng mò mẫm tiến về phía trước.
Phía trước như có bức tường, nhưng sờ vào chẳng thấy gì.
Khi tôi tưởng phía trước chẳng có gì, chân lại vấp phải thứ gì đó.
Cuối cùng bước ra khỏi cửa, tôi nghe thấy tiếng Chu Hoài Ngôn.
Tôi dựa vào tường, cố gắng tiến về phía ng/uồn âm thanh.
"Thẩm Giai, đừng khóc nữa, chỉ là g/ãy xươ/ng thôi mà, sao em lại trở nên hay khóc lóc như Lâm Tiện vậy?"
Thẩm Giai nghẹn ngào hét lên: "Trên mặt em vết thương to thế này, chân cũng g/ãy rồi, sau này em không lấy được chồng đâu, anh cưới em nhé?"
Tôi nghe giọng Chu Hoài Ngôn dịu xuống: "Có gì to t/át đâu, nếu không lấy được chồng thì anh cưới em."
"Anh đưa em sang Mỹ phẫu thuật, đảm bảo cả chân lẫn mặt đều hồi phục như xưa."
Thẩm Giai hỏi: "Thế bạn gái anh là Lâm Tiện thì sao?"
Tôi nghe Chu Hoài Ngôn trả lời thờ ơ: "Anh gọi điện cho anh trai anh, bảo anh ấy chăm sóc giúp."
Ngón tay tôi bám vào tường trắng bệch.
Chẳng mấy chốc Chu Hoài Ngôn gọi cho anh trai Chu Diên.
"Anh, anh có thể dùng danh tính của em để thay em chăm sóc Lâm Tiện được không? Cô ấy bị m/ù rồi, giọng chúng ta giống nhau cô ấy sẽ không phát hiện đâu."
"Giờ em phải đưa Thẩm Giai ra nước ngoài phẫu thuật, anh biết đấy, từ nhỏ đến lớn cô ấy luôn bên em, chỉ có thể trông cậy vào em thôi."
Tôi thở gấp gáp.
Chu Hoài Ngôn bật loa ngoài.
Sau khi mắt không nhìn thấy, tôi trở nên đặc biệt nh.ạy cả.m với âm thanh.
Đầu dây bên kia dường như đang họp.
Một lúc sau, vang lên giọng nói giống Chu Hoài Ngôn, nhưng chất giọng sang trọng hơn.
Anh nói: "Được."
"Nhưng đừng hối h/ận."
Nhận được câu trả lời đồng ý, Chu Hoài Ngôn cười nhẹ nhõm: "Cảm ơn anh."
Còn tôi thì thân hình chao đảo, ngón tay bám ch/ặt vào tường.
Môi r/un r/ẩy, hai dòng lệ trong vắt lăn dài.
Chu Hoài Ngôn anh ấy...
Anh ấy...
5
Sao anh ấy biết tôi thích anh trai anh ấy chứ!
Lại còn có chuyện tốt đẹp thế này sao!
Đây là phúc báo sau bao năm bị Chu Hoài Ngôn ng/ược đ/ãi sao?
Trong lòng tôi nhảy múa phấn khích, thận trọng mò mẫm dọc theo bức tường trở về phòng bệ/nh.
Đắp chăn yên tâm đợi Chu Diên anh trai Chu Hoài Ngôn đến đón.
Trong phòng bệ/nh Thẩm Giai, cô hỏi Chu Hoài Ngôn: "Anh yên tâm giao bạn gái cho anh trai anh thế sao?"
Chu Hoài Ngôn cười: "Anh trai anh và cô ấy đều là người truyền thống, không làm chuyện quá đáng đâu."
"Tính cách họ thế nào thì anh hiểu rõ nhất."
Thẩm Giai nhìn anh: "Hóa ra anh cũng chẳng thích Lâm Tiện lắm nhỉ, nếu bị Lâm Tiện phát hiện là anh trai anh, xem anh còn cười được không."
"Ai bảo anh không thích Lâm Tiện, anh đây không phải đi cùng em phẫu thuật trước sao? Đợi anh về sẽ bù đắp cho Lâm Tiện, tính cô ấy mềm yếu anh chỉ cần dỗ dành chút là xong."
Thẩm Giai cuộn mình trong chăn, quay lưng không nhìn anh.
"Em đợi xem anh lật kèo."
6
Tôi nhớ lại lần đầu gặp Chu Diên.
Là năm lớp 11 tại biệt thự nửa sườn núi của anh.
Chu Hoài Ngôn đang tổ chức tiệc hồ bơi ở trên đó.
Tôi không thuộc giới của họ, thế nhưng Chu Hoài Ngôn lại mời tôi.
Tôi định ki/ếm cớ không đi, nhưng Chu Hoài Ngôn thẳng thừng nhét tôi vào xe.
Tôi nghĩ biệt thự rộng lớn thế này chắc chẳng thiếu tôi một đứa đầy tớ.
Vì vậy vừa đến nơi tôi liền tìm góc ngồi làm bài tập.
Làm xong bài vẫn chưa thấy họ tan tiệc, tôi lại tìm chỗ ngủ.
Đến khi tỉnh dậy mới phát hiện đã nửa đêm, còn Chu Hoài Ngôn và mọi người đã kết thúc rồi lái xe đi mất.
Chu Hoài Ngôn lại quên mất tôi.
Tôi tự nhận xui xẻo, đeo ba lô ngồi xổm trước cổng biệt thự, định gọi điện thoại bắt xe về nhà.
Thời tiết thất thường, chẳng mấy chốc mưa phùn rơi, tôi co ro ôm hai tay.
Nơi đây quá hẻo lánh, chẳng có xe nào nhận chuyến.
Điện thoại Chu Hoài Ngôn cũng không liên lạc được.
Đang nghĩ xem làm sao về thì có người cầm ô bước về phía tôi.
Tôi ngước nhìn.
Một đôi giày da đen, quần tây phẳng phiu thẳng tắp, áo veston chỉn chu.
Tiến lại gần, chiếc ô đen trong tay người đó nghiêng về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu lên.
Người đó dáng cao vượt trội, cao hơn Chu Hoài Ngôn vài phân.
Mắt sâu, mũi cao, môi mỏng, khí chất điềm đạm mà thâm trầm.
Giống Chu Hoài Ngôn năm phần.
Anh hẳn là anh trai Chu Diên của Chu Hoài Ngôn.
"Có phải bạn học Chu Hoài Ngôn là Lâm Tiện không?"
Người đó lên tiếng, giọng trầm ấm dễ nghe.
Dù ở thế cao nhìn xuống, tư thái của bậc thượng vị, nhưng đôi mắt không hề lạnh lùng hay kh/inh thường.
Ánh mắt nhìn tôi vô cùng ôn hòa.
Tôi gật đầu, định đứng dậy nhưng ngồi xổm lâu quá, chân đã tê cứng.
Chu Diên kiên nhẫn giơ tay ra.
Anh hoàn toàn khác Chu Hoài Ngôn, cử chỉ hành động như một quý ông lịch thiệp.
Tôi vịn vào tay anh đứng lên, suýt nữa ngã vào lòng anh, may mà kịp giữ thăng bằng nếu không thật thất lễ.
Chu Diên cho tôi ở lại biệt thự một đêm, sáng hôm sau cũng là anh đưa tôi đến trường.