Thiên Thần Đã Từng Đến

Chương 9

11/08/2025 23:31

Vì vậy tôi đã trang trí một phòng trẻ em cho cô ấy, giả vờ rằng cô ấy đang ở cùng tôi.

Vì vậy tôi đã vẽ rất nhiều bức chân dung cho cô ấy, vẽ đến mức gần như đi/ên cuồ/ng.

Vì vậy tôi đi du lịch khắp nơi, thay cô ấy ngắm nhìn thế giới này.

Tôi cố gắng giả vờ rằng mọi thứ đã thay đổi, mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn.

Tôi cố gắng giả vờ rằng mình đã thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực.

Nhưng tôi vẫn không thể kiểm soát được việc liên tục thử nghiệm với cái ch*t.

Mỗi lần chơi những trò mạo hiểm, tôi đều tự lừa dối mình rằng đây là điều Vi Vi mong đợi.

Nhưng thực ra, đó là điều tôi mong đợi.

Giờ đây, cái ch*t mà tôi mong đợi từ lâu cuối cùng cũng đến.

Tôi cảm thấy bình yên trong cơn bão tuyết trắng xóa.

Tôi từ từ nhắm mắt lại.

21

「Tút——

「Tút tút——

「Tút—— tút tút—— tút——」

Trong trận bão tuyết với tầm nhìn bằng 0, đột nhiên vang lên tiếng còi xe liên tục.

Âm thanh chói tai đó xuyên qua gió tuyết, lọt thẳng vào tai tôi, không chịu dừng lại, khiến tôi cảm thấy bực bội.

Trong tiếng còi xe không ngớt, tôi đã chiến đấu rất lâu với con người u ám, tiêu cực trong lòng mình.

Tôi thực sự muốn từ bỏ.

Tôi thực sự rất muốn từ bỏ.

Nhưng tôi nghĩ đến Vi Vi.

Cuối cùng, tôi mở mắt, vật lộn bò dậy từ đống tuyết, sờ tìm chân máy mà trước đó tôi đã vứt đi, và phát hiện ra rằng mình cứ đi lòng vòng tại chỗ.

Tôi dùng chân máy làm gậy chống, dùng tứ chi đã bị tê cóng gần như mất cảm giác, gắng sức hết mình bò về phía tiếng còi xe.

Một bước, hai bước, ba bước…

Khi tôi cuối cùng tìm thấy chiếc xe, mới nhận ra nó thực ra không xa tôi lắm, nhiều nhất là 100 mét.

Khi tôi r/un r/ẩy mở cửa xe, làm sao có thể diễn tả được cảnh tượng kỳ diệu mà tôi thấy?

Sau này, dù nhớ lại bao nhiêu lần, tôi vẫn nghĩ rằng linh h/ồn của Vi Vi đã c/ứu tôi trong trận bão tuyết ch*t người, dẫn đường cho tôi tìm thấy lối sống.

Bởi vì đây là điều không thể xảy ra——

Chiếc chân máy hạng nặng tôi để ở ghế phụ, không biết có phải do bão tuyết làm rung lắc thân xe hay không, đã đổ nghiêng về phía ghế lái, sợi dây chuyền tôi treo ở gương chiếu hậu không hiểu sao rơi xuống và quấn vào chân máy trên vô lăng, vô tình đ/è vào còi.

Mặt dây chuyền của Vi Vi đang mỉm cười với tôi trong tiếng còi vang liên tục.

Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi tuôn rơi.

Lời kết

Hôm đó sau khi trở lại xe, điện thoại bắt lại sóng, tôi gọi điện cầu c/ứu, nửa giờ sau nhân viên c/ứu hộ Iceland đến, đưa tôi vào bệ/nh viện địa phương kiểm tra.

May mắn là vết bỏng lạnh của tôi không nghiêm trọng, nằm viện vài ngày rồi về nước.

Sau khi trải qua trận bão tuyết đó, chứng trầm cảm của tôi dường như đột nhiên tự khỏi.

Tôi luôn biết thành phố biển nhỏ này rất đẹp, nhưng trong suốt một năm sống ở đây, tôi đã sống một cách vô cảm, không cảm nhận được gì.

Dù tôi đi du lịch khắp nơi, nhưng thực ra không cảnh đẹp nào lọt vào mắt tôi.

Thế nhưng sau khi từ Iceland trở về, tôi bỗng cảm thấy mọi thứ ở đây đều khác biệt, những chiếc cối xay gió khổng lồ ở xa xa quay chầm chậm, làn nước biển xanh biếc nhẹ nhàng vỗ vào bãi cát vàng, ánh hoàng hôn rơi trên con thuyền cũ rỉ cũng đẹp đến mức khiến người ta dừng chân.

Thế giới không còn u ám nữa, có thêm quá nhiều màu sắc.

Tôi vẫn sống ở đây, vẫn tiếp tục vẽ tranh, vẫn đi du lịch khắp nơi, nhưng không còn cố ý làm những việc nguy hiểm nữa.

Tôi bắt đầu tiếp cận với truyền thông mới, đăng những bức vẽ Vi Vi và một số tác phẩm nhiếp ảnh trong hành trình lên mạng, thu hút nhiều sự chú ý, tôi đột nhiên trở thành một họa sĩ và nhiếp ảnh gia tiên phong có lượng fan đông đảo.

Một năm sau, có người liên hệ muốn giúp tôi tổ chức triển lãm tranh, tôi đồng ý.

Chủ đề triển lãm là——《Thiên thần đã từng đến》.

Trưng bày toàn bộ là những bức chân dung của Vi Vi.

Ngày khai mạc, số người đến tham dự bất ngờ đông, Cố Cảnh và Cố Thời Bạch cũng đến.

Dù tôi không để tâm, nhưng thực ra họ luôn quấy rầy tôi.

Thấy không thể ép tôi chấp nhận trị liệu tâm lý, Cố Cảnh đổi chiến lược.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, trong thời gian hôn nhân của chúng tôi, anh ấy chưa từng tặng tôi hoa hay bất kỳ điều bất ngờ nào, giờ đây anh ấy lại muốn dùng cách này để dụ tôi tái hôn.

Tôi kh/inh bỉ.

Còn Cố Thời Bạch, mỗi lần thấy tôi lại m/ua thêm đồ cho Vi Vi trong nhà, cậu ta đều vô cùng gh/en tị.

Trước đây khi tôi yêu cậu ta, dường như cậu ta thích những trò chơi hơn, nhưng giờ dù Chu Điềm tặng bao nhiêu trò chơi, cậu ta cũng chỉ bảo cô ấy cút đi, Cố Cảnh cũng sa thải cô ấy.

Giờ đây so với trò chơi, dường như cậu ta muốn nhận được tình mẫu tử của tôi hơn.

Cậu ta khóc nói với tôi:

「Mẹ ơi, con mới là con ruột của mẹ, tại sao mẹ chẳng thèm nhìn con, lại đối xử tốt với đứa con gái do mẹ tưởng tượng ra như vậy!」

Cho đến một tuần trước, họ đột nhiên im hơi lặng tiếng.

Tôi tưởng rằng cuối cùng họ đã mệt mỏi, chán nản, chọn từ bỏ.

Nhưng giờ họ lại xuất hiện tại triển lãm tranh của tôi.

Thấy tôi đề phòng, Cố Cảnh cười khổ:

「Cô không cần như vậy, chúng tôi không đến để phá hoại.」

Anh ta nhìn chằm chằm vào bức tranh gần nhất——

Vi Vi trong cơn bão tuyết, như một thiên thần đang mỉm cười.

Mắt Cố Cảnh bỗng ươn ướt:

「Sầm Hạ, dạo này tôi luôn mơ cùng một giấc mơ, mơ rằng chúng ta có một cô con gái, tên là Cố Thời Vi.」

Cố Thời Bạch cũng ngước đôi mắt đỏ hoe hỏi tôi:

「Mẹ ơi, con cũng mơ thấy, đó có thật không?」

Tôi lạnh lùng nhìn hai cha con họ, không nói gì.

Hôm đó, Cố Cảnh và Cố Thời Bạch đỏ mắt, chăm chú xem hết từng bức tranh trong triển lãm.

Bức tranh cuối cùng chiếm cả một bức tường——

Dưới ánh cực quang rực rỡ của Iceland, Vi Vi mọc đôi cánh trắng bay lên trời cao.

Cô ấy là thiên thần thuộc về tôi, cô ấy đã từng đến.

Cố Cảnh và Cố Thời Bạch đứng lặng rất lâu trước bức tranh, từ đó về sau không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.

Ngoại truyện

Năm Cố Thời Bạch mười một tuổi, Sầm Hạ tái hôn, nhanh chóng có một cô con gái, đặt tên là "Hướng Dương".

Ngày Hướng Dương chào đời, Cố Thời Bạch trèo lên sân thượng tầng 37, gào đòi gặp Sầm Hạ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593