Cuối cùng, bố còn giục tôi kết hôn một hồi, tôi ậm ừ cho qua chuyện.
Chuyện kết hôn chớp nhoáng với Tề Thư Hàn, tôi vẫn chưa dám nói với bố.
Bố gọi điện vào lúc này, tôi đoán là định khoe thành tích câu cá rồi.
Thế là tôi bật loa ngoài, ném điện thoại lên ghế sofa, ôm một rổ nho vừa ăn vừa nghe.
“Con gái, tối nay bố câu được con cá tám cân!”
Hừ, đồ cần thủ.
Tôi chưa kịp đáp, bố đã chuyển chủ đề ngay: “Con còn nhớ tiểu Lưu hôm trước không? Gần đây cậu ấy thi đậu công chức, công việc ổn định, nhà còn m/ua sẵn nhà lẫn xe. Khi nào về nhớ gặp đi, cậu ấy thích con lắm đấy.”
Tôi đang nghĩ cách thuyết phục Tề Thư Hàn thay cái hình nền x/ấu xí kia, vô tình nhét mấy trái nho vào miệng, nói lắp bắp: “Ừ.”
Vừa định thú nhận đã kết hôn rồi.
Thì bố cúp máy.
“…”.
Ngẩng đầu lên, thấy Tề Thư Hàn đang dựa tủ rư/ợu, khoanh tay nhìn chằm chằm tôi.
Theo kinh nghiệm sống chung, tâm trạng anh ấy đang rất tệ.
Tôi gượng gạo cười: “Ăn nho không?”.
“Tôi không thích nho xanh.”
“Không chua đâu.”
“Tôi với tiểu Lưu, ai hơn?”
Hả?
Anh ấy nghe lỏm bố tôi nói sao?
“Anh chứ.”
Nói nhảm, đương nhiên chọn người cho tôi tiền rồi.
“Vậy sao không công khai giới thiệu tôi với bố? Tôi không bằng tiểu Lưu à?”
“Có lẽ với bố thì không bằng thật, dù gì anh chỉ có tiền, còn tiểu Lưu làm trong biên chế.”
Đương nhiên không thể nói với bố, vì chúng tôi chỉ là qu/an h/ệ hợp tác, lúc ly hôn giải thích lại phiền lắm.
“Thế em nghĩ sao?”
“Em thấy anh tốt, tốt nhất thế giới.”
Nịnh nọt chắc chắn không sai.
Tề Thư Hàn có vẻ hài lòng.
Vì ngay sau đó tôi nhận được chuyển khoản năm trăm ngàn từ anh.
Hai ngày sau, Tề Thư Hàn đi công tác, tôi định tranh thủ sang nhà bạn thân chơi.
Nhưng trợ lý anh ấy bị ốm, bắt tôi đi cùng.
Còn có một nam một nữ trong phòng đi theo, đồng nghiệp tò mò từng bảo họ là cặp đôi.
Chuyến bay bị hoãn, lại đúng kỳ nghỉ, khách sạn chỉ còn hai phòng đôi.
Tôi ở chung với cô đồng nghiệp nữ.
Thu dọn xong, mệt nhoài sau một ngày, tôi lăn ra ngủ ngay.
Nửa đêm bị tiếng thở dồn dập gợi cảm đ/á/nh thức.
Cô gái thở gấp, giọng đầy nũng nịu: “Đừng mà~”.
Rồi tiếng hôn rút rát vang lên, rõ ràng là hôn kiểu Pháp.
Tôi tưởng mình đang mơ, cho đến khi giọng nói ngày càng rõ.
“Đừng đừng, tiểu Nghênh còn ở đây! Đánh thức cô ấy thì sao?”
“Có dậy cô ấy cũng không dám nói đâu.”
“Nhưng em sợ mà anh.”
“Hay bảo cô ấy sang phòng Tề tổng ngủ đi.”
“Cái này… không ổn đâu, Tề tổng đã có vợ rồi.”
“Anh không thấy Tề tổng gh/ét cô ấy lắm sao? Làm gì có chuyện động chạm? Với lại cũng không chung giường.”
Tôi không chịu nổi, với lấy điện thoại trên đầu giường, bật đèn pin.
Trên giường bên cạnh là hai cơ thể đang cuốn trong chăn, cần mã hóa mới qua kiểm duyệt.
Tôi bước xuống giường, bật đèn phòng sáng trưng.
Đồng nghiệp nữ run giọng: “Tiểu Nghênh…”
“Khát khao thế, đêm nay không làm không được sao?”
Nhìn đống quần áo vứt la liệt, tôi vừa gi/ận vừa bất lực.
Đồng nghiệp nam gắt: “Chúng tôi sẽ cố không làm ồn.”
“Ừ, vậy tôi livestream một chút, cũng sẽ không làm phiền hai người đâu.”
Vừa nói tôi vừa mở camera điện thoại, hướng ống kính về phía họ.
Hai người kia bất cần, không động đậy.
Tôi buồn ngủ quá, không muốn cãi vã nữa.
Tức tối bước ra ngoài, định tìm quầy lễ tân phản ánh.
Xông ra cửa, thấy Tề Thư Hàn từ phòng bên đi ra.
“Sao em chưa nghỉ?”
Giọng anh nhẹ nhàng lạ thường.
“Anh cũng chưa ngủ mà?”
“Trần Đào xuống lấy đồ ăn chưa về, gọi không nghe máy, anh xuống xem sao.”
Tôi kể lại chuyện trong phòng cho anh nghe.
Mặt Tề Thư Hàn chuyển từ xanh sang tím, cuối cùng đỏ bừng.
Anh ấy tức gi/ận rồi.
Sợ ảnh hưởng buổi đàm phán ngày mai, tôi vội đổi chủ đề: “Không biết khách sạn còn phòng trống không.”
“Vào phòng anh đi.”
Tôi từ chối: “Không tiện đâu.”
Giường đồng nghiệp nam thì tôi không ngủ, mà Tề Thư Hàn lại kỵ bẩn.
“Nếu em không muốn chung giường, anh ngủ dưới đất vậy.”
“…”.
Đêm đã khuya, tôi và Tề Thư Hàn chen chúc trên chiếc giường đơn chật hẹp.
Dù cố giữ khoảng cách an toàn, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi lại như con bạch tuộc quấn lấy anh, tay còn đặt ngay trên eo.
Tề Thư Hàn dậy từ lúc nào, nhìn tôi chằm chằm mà không buông.
Mặt tôi đỏ bừng.
Vội buông tay, liên tục xin lỗi.
Tề Thư Hàn không những không gi/ận, còn chậm rãi cài lại khuy áo ngủ bị tôi kéo bung: “Không cần xin lỗi, lần sau em như thế, anh cũng không gi/ận đâu.”
“…”.
Hai người phòng bên biết tôi ngủ chung giường với Tề Thư Hàn cả đêm, kinh ngạc đến mức không dám nói năng gì.
Đồng nghiệp nữ sau lưng thì buôn chuyện trong nhóm, quay mặt lại giả bộ quan tâm: “Tiểu Nghênh, Tề tổng đã có vợ rồi, em làm người thứ ba không hay đâu. Thời nay kẻ thứ ba đâu có kết cục tốt, sao hai người lại ngủ chung?”
Đồng nghiệp nam kh/inh bỉ: “Còn không cảm ơn tụi này, cho cô cơ hội leo cao đấy.”
Nhìn hai người này tôi thấy gh/ê t/ởm, nên cũng lười nhắc họ rằng trong phòng có camera quay lén.
Tề Thư Hàn bỗng xuất hiện, rút ra tấm ảnh cưới từ đâu không rõ.
“Mọi người bảo tôi đã kết hôn, vậy xin chính thức giới thiệu, đây là phu nhân của tôi, bà chủ của các bạn, Lê Nghênh.
À không, sắp tới cô ấy không còn là bà chủ nữa, vì hai người bị sa thải rồi.”