Mưu Đồ Trở Về

Chương 3

07/09/2025 09:38

Hoàng Thượng trừng mắt nhìn ta: "Việc này không liên quan đến hậu cung."

Không liên quan đến hậu cung, nhưng lại liên quan đến ta.

Hỏi thăm đôi câu có hại gì đâu.

Lẽ nào lại mất mát điều chi?

Thấy ta u uất, lại nghĩ ta đang dưỡng th/ai, Hoàng Thượng đặc cách cho Dận Hựu mỗi ngày đến hầu ta nửa khắc.

Nửa khắc thời gian, chẳng cần vội vã ra vào.

Tiết cuối năm gần kề, Dận Hựu nằng nặc đòi ta viết câu đối chúc phúc.

Nhưng lục soát khắp Tử Cân Cung cũng chẳng tìm nổi một bộ văn phòng tứ bảo.

Từ lần đ/ốt trước mặt ta, ta chưa từng đụng đến nữa.

Thấy sắc mặt ta không vui, Dận Hựu chợt nhớ chuyện cũ, đôi mắt đen láy ngơ ngác đảo quanh, rồi cười an ủi: "Con viết mấy đôi, mẫu phi chọn giúp con nhé?"

"Được thôi, nói mới nhớ, ta chưa từng biết học hành của con ra sao?"

Dận Hựu khẽ lắc đầu: "Bài vở của con tốt nhất cung đấy, nhưng tối qua chép sách đến canh ba, con chẳng muốn đọc nữa đâu."

Ta cố ý trêu: "Lần sau bù lại vậy."

Dận Hựu gật đầu, nhưng tuổi ham chơi, ban đầu chỉ quanh quẩn trong Tử Cân Cung, sau thường đòi ta dẫn ra rừng mai thả diều.

Gió lạnh lướt qua, cánh hồng mai lả tả, con diều chao liệng giữa không trung, cảnh sắc hòa quyện thật nên thơ.

Chẳng bao lâu, diều mắc vào cành khô.

Tiểu thái giám theo hầu vội trèo lên cây gỡ.

Ta đưa mắt nhìn, vừa quay lại dỗ Dận Hựu phía sau: "Đừng nóng, sắp xong rồi."

Hồi lâu không thấy đáp.

Ngoảnh lại, sau lưng trống trơn.

Trẻ con vốn hiếu động, chạy nhảy lung tung cũng thường, nhưng ta ít nuôi dạy con, nên cứ hơi động là hoảng hốt.

Trong đầu hiện lên bao cảnh tượng k/inh h/oàng.

Nơi thâm cung, từng có thân hình bé nhỏ nằm sấp trên mặt nước, hay bóng m/áu co quắp dưới hòn non bộ.

"Dận Hựu, đừng trốn tìm nữa nhé?"

Ta vịn cây mai, dò từng nhánh.

Bỗng nghe tiếng cành g/ãy đâu đó vang lên.

Răng rắc một tiếng, rành rọt.

Lại trèo cây rồi ngã chăng?

Lần trước đã phạm lỗi, lần này không thể dung thứ, phải trách ph/ạt nghiêm khắc.

Nhưng khi bước tới, chỉ thấy hai khúc cành g/ãy nằm lẻ loi trên đất.

Đi tiếp vài bước, một cái giếng hiện ra.

9

Quãng đường ngắn ngủi, ta đi rồi ngã, ngã rồi lại đứng lên.

Nhưng khi ghé mặt nhìn xuống giếng, không thấy cảnh tượng kinh hãi nhất trong tiềm thức.

Mặt nước tĩnh lặng chỉ phản chiếu gương mặt hoảng lo/ạn của ta.

Và... một vạt áo màu đen viền đỏ.

Đó là trang phục thái giám, lại không phải hạng thường.

"Ầm——"

Tiếng va đ/ập nặng nề.

Vì choáng váng, ta không biết bao lâu sau mới nhận ra thân mình đ/ập vào thành giếng.

Đau đớn x/é thịt, nước lạnh buốt xươ/ng.

Dù là giếng cạn, nhưng sau khi tuyết tan đọng thành lớp nước mỏng lạnh giá.

Nước vốn trong, chốc sau đã nhuốm màu hồng nhạt của m/áu.

Khi giọng khản đặc không thốt nên lời, ta đặt tay lên bụng, như muốn giữ đứa bé lại.

Con bé cũng sợ hãi chăng, sợ sinh ra phải đổi mẹ nên không muốn ở lại.

Nhưng mẹ hứa, lần này nhất định giữ con bên mình.

Đừng đi, đừng đi.

"Mẫu phi!"

Tiếng khóc thất thanh khiến ta ngẩng phắt lên.

Dận Hựu gào "c/ứu người" mười mấy lần, mặt đỏ bừng, thở gấp rồi dần thất vọng. Cậu cởi áo choàng hạc, một tay bám thành giếng, một tay thả áo xuống: "Nắm lấy mau!"

Nhưng áo quá ngắn, với mãi chẳng tới.

Dận Hựu vứt áo, trèo lên miệng giếng định xuống c/ứu.

"Đừng——"

Lời can đã muộn, nửa thân Dận Hựu đã treo lơ lửng, chỉ còn đôi tay bám ch/ặt thanh đ/á.

Bị ta quát, cậu sững lại: "Mẫu phi, con xuống đỡ người lên!"

Cậu còn thấp hơn ta, làm sao đưa ta lên? Nhảy xuống chỉ tổ g/ãy xươ/ng.

Ta nhịn đ/au, giọng điềm tĩnh: "Không được xuống, đ/è trúng ta đó."

Dận Hựu nghe lời, cố trèo lên nhưng gân tay đã gi/ật giật.

Sắp đuối sức.

Trong tích tắc, tiếng "C/ứu người! Lục Hoàng Tử sắp rơi xuống giếng!" vang lên.

Mấy người xô tới, kéo vội Dận Hựu lên.

Lúc này mới phát hiện ta dưới đáy giếng.

10

"Bị trọng thương lại nhiễm hàn, Thái Y viện đã dốc toàn lực nhưng không giữ được long th/ai của Cẩn Tần." Thái Y tâu lên Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng nhíu mày quở trách, rồi an ủi ta: "Cẩn Tần, ngươi nên an lòng. Dù con không giữ được, nhưng đã hứa tấn tước thì không thể nuốt lời. Từ nay ngươi là Cẩn Phi."

Ta chậm rãi lặp lại: "Tức thì, tấn phong phi tần?"

"Chỉ dụ đã ban."

"Vậy Dận Hựu có thể về đây chứ?"

Hoàng Thượng ngạc nhiên: "Ngươi nói gì?"

Ta không lùi bước: "Phi tần trở lên được tự dưỡng hoàng tử."

Hoàng Thượng thản nhiên: "Đúng là có quy củ, nhưng Lục Hoàng Tử từ nhỏ đã ở với Hoàng Hậu, với nó khác gì mẹ đẻ?"

"Nhưng nó muốn về."

"Tám tuổi đầu biết gì, chỉ nhất thời bồng bột. Vài năm nữa tự khắc hiểu được giá trị của đích tử."

Đích tử ư?

Như Hoàng Thượng nói, Dận Hựu rồi sẽ hiểu.

Nhưng phải đợi bao năm, đợi đến khi cậu biết cân nhắc hơn thiệt?

"Bệ hạ——"

"Thôi, Cẩn Phi!"

Vừa nhắc nhở, vừa cảnh cáo.

Không khí đóng băng thì thái giám vào cúi đầu: "Bẩm, vẫn chưa tra ra."

Hoàng Thượng dịu giọng: "Ngươi bảo có người đẩy xuống giếng, nhưng khắp cung không ai chứng kiến. Ngươi có thấy mặt hung thủ?"

"Không thấy mặt, chỉ nhận ra trang phục."

"Trang phục thế nào?"

"Người Khôn Ninh Cung nhầm ta là kẻ họ muị hại, nên ra tay nhưng đẩy nhầm người."

Hoàng Thượng biến sắc: "Ngươi dám vu cho Hoàng Hậu?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhờ Có Anh

Chương 13
Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm loạn lên, đầu tôi đã muốn nổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
119.23 K
7 Gió Âm Quét Qua Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm