Khi Mẫu hậu hạ sinh đôi ta cùng Hoàng muội, Quốc sư đã bói ra Hoàng muội sinh mang phúc mệnh trời ban, có thể tế độ chúng sinh. Còn ta lại bị phán là họa mệnh, nếu lưu giữ bên người sẽ gieo tai ương cho thiên hạ. Mẫu hậu vốn định xử tử ta tại chỗ, nhưng rốt cuộc không nỡ ra tay. Bà phái người đưa ta ra khỏi cung, giao cho một gia đình nông dân bình thường nuôi dưỡng.
Mười mấy năm sau, Tây Vực cường thịnh phái sứ giả sang cầu hôn Hoàng muội. Mẫu hậu không nỡ để con gái đi xa, hao tâm tổn sức tìm về cung điện, muốn mượn ta làm người thế thân gả sang Tây Vực.
Trước lúc ta xuất giá, Quốc sư lại bói một quẻ. Lần này, lão hốt hoảng quỳ sụp xuống đất, đầu đ/ập liên hồi: "Thần tội đáng vạn lần ch*t, năm xưa đã nhầm lẫn! Đại công chúa mới chính là phúc tinh, còn Nhị công chúa mới là tai họa!"
01
Khi người trong cung tìm đến nhà dưỡng phụ mẫu, ta đang giặt quần áo cho cả nhà bên khe suối. Mồ hôi nhễ nhại chà xát vải vóc, vừa lau trán đã nghe tiếng dưỡng mẫu vọng từ xa: "Bàn Chương ơi, thôi đừng giặt nữa, về nhà ngay!" Giọng bà ta nhuốm vẻ hân hoan: "Cha mẹ ruột con tìm đến đón rồi!"
Ta run bần bật, chiếc áo của đứa em trai vụt trôi theo dòng nước. Cuống quýt lội xuống vớt nhưng dòng chảy xiết quá, chỉ biết đứng nhìn bộ quần áo mới tinh dành cho năm mới của đại đệ trôi dạt. Cúi đầu ủ rũ ôm chậu quần áo về nhà, lần đầu gặp Lão bà Hữu Hương bên cạnh Hoàng hậu chính là lúc thân thể ta lấm lem nhất.
Trán đẫm mồ hôi, tóc tai bù xù, nửa thân áo vá rá/ch ướt sũng. Từ xa đã thấy một phu nhân ăn mặc quý phái ngồi trên chiếc ghế mây duy nhất còn lành lặn. Dưỡng phụ - kẻ luôn đ/ộc đoán trong nhà - đang cúi rạp người dâng trà. Dưỡng mẫu nở nụ cười như hoa cúc, liếc thấy ta liền cất giọng the thé: "Ôi, lão bà xem kìa, Bàn Chương về rồi..."
Lão bà Hữu Hương bước nhanh tới trước mặt ta, chăm chú ngắm nghía rồi bỗng rưng rưng: "Giống quá, giống y hệt Hoàng hậu năm xưa..." Ta ngơ ngác đặt chậu đồ xuống, ngập ngừng nhìn bà. "Hoàng hậu?"
Dưỡng mẫu đã xông tới nắm tay ta: "Hồi nhỏ có quý nhân đem con tới, đưa tiền bạc bảo ta nuôi nấng." Bà ta giả vờ lau nước mắt: "Ai ngờ con bé lại là kim chi ngọc diệp, con ruột của Hoàng hậu!" Nói rồi vẫy tay gọi dưỡng phụ cùng hai đứa em trai đang rình rập quỳ xuống: "Cung chúc công chúa an khang!"
Vốn lo sợ sẽ bị dưỡng mẫu đ/á/nh đò/n vì làm mất áo em, nào ngờ sự xuất hiện của Lão bà Hữu Hương khiến mọi thứ đảo đi/ên. Hóa ra ta không phải Thẩm Bàn Chương - con nuôi nhà nông, mà là Hạ Chiêu Nhiên - trưởng nữ của Hoàng hậu Đại Hạ.
Ánh mắt lão bà Hữu Hương quét qua dưỡng mẫu r/un r/ẩy: "Mấy năm nay các người dám ng/ược đ/ãi công chúa? Sao lại để điện hạ ra suối giặt đồ giữa trưa nắng?" Bà kéo ta sau lưng, quát với các cung nữ: "Lấy trượng ra!"
Ta vội kéo tay áo lão bà: "Xin đừng... Dưỡng mẫu tuy không tốt nhưng cũng chưa từng để con đói rét." Lão bà Hữu Hương nhìn ta ánh mắt phức tạp, xoa xoa bàn tay ta thì thầm: "Điện hạ, năm xưa Hoàng hậu bất đắc dĩ đưa người ra cung, đã trả hậu hĩ cho gia đình này. Nuôi nấng người là bổn phận của họ, vậy mà dám đối xử với kim chi ngọc diệp như kẻ hạ đẳng, đáng trị tội chăng?"
Đêm đó, tiếng kêu thảm thiết của dưỡng phụ mẫu vang khắp xóm. Sau này ta cố ngăn mới giữ được mạng họ. Lão bà Hữu Hương nắm ch/ặt tay ta: "Đi thôi công chúa. Thần tống điện hạ hồi cung." Bà nhìn ta đầy thương cảm: "Hoàng hậu nhất định nhớ người lắm."
Ta ngờ ngệch gật đầu. Về sau mới biết, sau khi lên kiệu về cung, lão bà Hữu Hương đã phái người quay lại ch/ém sạch cả nhà dưỡng phụ mẫu. Nguyên do là Mẫu hậu cho rằng gia đình nuôi nấng họa nữ như ta là điềm gở, không đáng tồn tại trên đời.
02
Về cung, ta bị các cung nữ tắm rửa kỳ cọ. Tẩy tới mức da dẻ hơi sạm nắng cũng ửng đỏ. Khoác lên người bộ váy gấm thêu vàng lộng lẫy, cung nữ nói: "Công chúa, để thần hộ tống người yết kiến Hoàng hậu."
Chiếc váy rộng thùng thình khiến ta suýt ngã nhiều lần. Cuối cùng lết được tới cửa Phụng Nghi cung. Lão bà Hữu Hương dắt tay ta vào, thi lễ trước bình phong: "Tâu nương nương, thần đã đưa công chúa về."
Giọng Hoàng hậu lười nhác vọng ra: "Ngươi đưa cái họa... Chiêu Nhiên về rồi?" Lão bà gi/ật giật tay áo ta. Ta vội vã quỳ xuống: "Nhi... nhi thần bái kiến Mẫu hậu."
Hoàng hậu gi/ật mình tự tay hạ bình phong. Bà bước lại gần, đứng cách vài trượng ngắm nhìn ta hồi lâu, gật đầu: "Hữu Hương, ngươi không nhầm người."
Lão bà Hữu Hương cười: "Vậy thần xin lui, để nương nương cùng công chúa tâm tình." Hoàng hậu nhíu mày: "Khoan đã. Trên người nó đã tẩy sạch uế khí chưa?" "Xin nương nương an tâm, đã sạch sẽ cả rồi."
Hoàng hậu thở phào, vẫy tay cho lui. Bà cẩn thận bước hai bước tới, vẫn giữ khoảng cách an toàn.