Mẹ chồng sốt ruột nhảy cẫng lên.
“Hả?”
Tôi không kịp thay đồ, vẫn mặc nguyên bộ pajama và dép lê chạy ra ngoài.
Haha phóng như bay, vừa ra khỏi cổng đã biến mất.
Tôi và mẹ chồng chia làm hai hướng tìm.
Đêm qua mệt quá, giờ bước đi còn khó khăn.
“Haha! Haha!”
Tôi cắn răng chịu đựng, vừa đi vừa gọi.
Khi qua trung tâm tình báo đầu làng, ánh mắt tò mò của mấy bà lão lập tức đổ dồn về phía tôi.
Không để ý đến họ, tôi chỉ lo tìm chó.
“Haha! Haha!”
Bỗng có người hỏi:
“Ôi dâu nhà Thừa Hiêu, gặp chuyện gì vui thế?”
Tôi ngớ người mấy giây mới hiểu.
“Dạ không phải ạ, con chó cháu tên là Haha...”
“Nó vừa chạy mất, các bác có thấy con Husky nào không ạ?”
Mấy người lắc đầu.
“Tụi tui chưa thấy, chỉ thấy con lợn có lông chó chạy qua đây thôi.”
“Ờ... chính là nó đấy ạ! Nó chạy hướng nào vậy bác?”
Họ chỉ tay: “Chạy về phía bắc làng đấy.”
“Người mảnh khảnh thế này đuổi sao kịp. Đừng lo, tụi tui rảnh giúp cháu tìm.”
Một bà đứng dậy phụ họa.
“Phải đấy! Tao chạy ra ủy ban làng kêu loa phát thanh giúp.”
Thế là đoàn người hùng hậu lên đường.
Tiếng loa vang khắp xóm:
“Bà con chú ý! Nhà Thừa Hiêu mất chó. Con chó lông đen trắng, dáng như lợn, tên gọi Hachijou. Ai rảnh rang giúp tìm hộ. Tên nó là Haha, chữ Haha cười ha hả đó.”
Một hô trăm ứng, chốc lát cả làng xôn xao.
“Haha! Haha!”
13
Khi tôi đang cuống cuồ/ng thì Hoàng Mao và Giả Oánh cũng tới.
“Chị đừng lo! Trong group Lục gia trang có người đăng clip, chị xem có phải không?”
Trong video, Haha đang vẫy đuôi giữa đám chó cỏ, bầy chó nhìn nó với ánh mắt đầy ngờ vực.
“Đúng nó rồi!”
“Nó chạy ra tận rìa làng rồi, xa lắm.”
Hoàng Mao vẫy tay từ chiếc xe máy nhỏ:
“Chị chân yếu tay mềm, lên đây em chở đi cho nhanh.”
Sau một hồi hỗn lo/ạn, cuối cùng cũng bắt được Haha về.
Tôi tức đến nỗi muốn đ/á/nh cho nó một trận.
Nó núp sau lưng mẹ chồng tôi, rên ư ử đầy oan ức.
“Chi Chi à, nó biết lỗi rồi, bớt gi/ận đi con.”
Haha tiếp tục làm nũng với bà.
Tôi chỉ tay m/ắng một tràng.
Thấy có người bênh, đành nuốt gi/ận.
Mẹ chồng mang ra đĩa nho tươi:
“Chi Chi, nho vườn nhà mới hái đấy. Thừa Hiêu bảo cháu thích ăn nho phải không?”
“Vâng.”
Không ngờ anh ấy còn nhớ.
Nhiều năm trước, khi giúp mẹ tôi trồng hoa, tôi hớn hở chạy tới.
Đưa cho anh mấy hạt nho vừa ăn xong:
“Anh ơi, anh trồng giúp em cây nho nhé?”
Anh nhận lấy hạt, cười gật đầu.
“Được.”
Mấy ngày sau, vườn nhà mọc lên mầm nho. Tôi khoe với bố:
“Anh học trò của bố giỏi quá! Anh ấy trồng được nho từ hạt của con.”
Bố thở dài:
“Con gái à, ai lại trồng nho bằng hạt bao giờ?”
“Đó là cành chiết từ cây mẹ năm ngoái của Thừa Hiêu. Tổng cộng không có mấy, thế mà cậu ấy còn mang sang cho con.”
“Cậu bé này thật thà quá.”
Tôi chỉ nhớ những chùm nho chín mọng, ngọt lịm hơn mọi loại từng ăn.
Nếm thử quả nho mẹ chồng đưa, vị y như xưa.
Ngọt thanh pha chút chua nhẹ, đậm đà hương vị tự nhiên.
“Nho này cũng do Thừa Hiêu trồng ạ?”
Tôi hỏi.
“Ừ, cháu thích ăn thì ra vườn hái. Giờ đang mùa, nào nho, táo, đào đều chín cả.”
“Nhà mình có nhiều đất lắm ạ?”
Tôi tò mò.
“Nhiều lắm! Thừa Hiêu bao thầu đất mấy làng quanh đây. Lương thực, rau củ, trái cây đủ cả.”
“Cháu ở nhà buồn thì ra đồng xem cho vui.”
Nghe mẹ chồng nói, tôi càng háo hức.
Định ăn xong sẽ đi dạo.
14
Soi gương buổi sáng mới gi/ật mình nhận ra: Khi chạy ra ngoài tìm chó, tôi mặc nguyên bộ đồ ngủ, mặt mộc tóc rối bù, lang thang khắp làng...
Áo phông rộng thùng thình để lộ vết hằn trên cổ và đầu gối.
Nhớ lại đêm qua, mặt đỏ bừng vì hổ thẹn.
Lục Thừa Hiêu trông đứng đắn thế, cởi áo xong lại biến thành người khác.
Thay bộ váy chỉn chu, đeo túi xách hợp mốt, chải tóc trang điểm nhẹ, tôi mới yên tâm ra khỏi nhà.
Hai mươi mấy năm đầu tiên được thấy cánh đồng quê.
Biển lúa vàng trải dài, ruộng ngô xanh mướt.
Táo đỏ, lê vàng, nho tím, bức tranh sắc màu rực rỡ.
Nông dân tất bật, tiếng máy cày rền vang, tiếng cười giòn tan khắp nơi.
“Chị ra đồng làm gì thế?”
Hoàng Mao phát hiện tôi trước tiên.
“Đi dạo cho đỡ buồn.” Tôi cười đáp.
“Cảm ơn em và Oánh sáng nay nhé. Không ngờ mọi người nhiệt tình thế.”
Hoàng Mao phẩy tay: “Anh Hiêu được lòng dân lắm. Nhà chị có việc, cả làng ra tay.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao thế?”
“Anh ấy phát triển nông nghiệp giúp mọi người có cuộc sống tốt hơn. Trước làng ta nghèo xơ x/á/c, giờ anh mở rộng quy mô, cả huyện thoát nghèo.”
Tôi kinh ngạc: “Thừa Hiêu giỏi thế sao?”
Trước giờ chỉ nghe thiên hạ chê anh là phú nông quê mùa, tôi hẹp hòi nghĩ làm nông chẳng ki/ếm được bao nhiêu.
“Chị không hiểu chồng mình à?” Hoàng Mao hỏi ngược.
Tôi bối rối.
Hoàng Mao bỗng hét to:
“Anh Hiêu! Chị ấy đến thăm anh này!”
Giọng anh ta vang xa, không chỉ Thừa Hiêu nghe thấy mà cả đám làm đồng cũng ngoái lại nhìn.