Tôi đang định cười thì hắn đeo thứ gì đó vào ngón tay tôi, rồi hôn lên tay tôi.
"Ừ."
"Con chó đi/ên yêu em."
12
Không cần vội đến trường, tôi ngủ đến trưa mới dậy, Bùi Độ đã đi làm rồi.
Duỗi người một cái, đang định lấy điện thoại gọi đồ ăn thì bỗng đơ người.
Tôi nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Một góc nào đó trong lòng bỗng nhói lên.
Khoảng thời gian này trôi qua quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không tưởng.
Từ chim sẻ bị nh/ốt lồng bỗng thành bạn trai chính thức.
Công khai ở công ty.
Cùng nhau đón sinh nhật.
Còn đeo nhẫn đôi.
Thêm ánh mắt Bùi Độ nhìn tôi mỗi lần, đều chân thật không giả.
Tôi thậm chí nghi ngờ ký ức về cốt truyện ngày xưa chỉ là cơn á/c mộng.
Đúng vậy.
Không sai.
Biết đâu chẳng có cốt truyện nào cả.
Tôi thấy thế giới này chân thực như vậy, sao có thể là tiểu thuyết được?
Còn nói Bùi Độ sẽ liên hôn cùng bạch nguyệt quang, lừa người thôi chứ? Bùi Độ chưa từng nhắc tới bạch nguyệt quang, tôi cũng chưa thấy hắn định liên hôn với nhà nào.
Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy lòng nhẹ tênh.
Mở khung chat gửi ngay cho Bùi Độ một tin nhắn thoại.
[Anh cũng yêu em.]
Như lời đáp lại câu tối qua của hắn.
Tin vừa gửi đi, đầu dây bên kia lập tức gọi điện.
"Tỉnh dậy không thấy anh, nhớ anh rồi hả?"
"Ừ."
Hình như không ngờ tôi thẳng thắn thế, Bùi Độ im lặng hồi lâu, hơi thở dồn dập hơn.
Mãi sau, tôi nghe hắn nói:
"Anh cũng nhớ em, cục cưng."
"Chiều nay đến đón anh tan làm nhé, anh dẫn em đi ăn đồ nướng bờ biển."
Bữa đồ nướng cuối cùng cũng chẳng thành.
Trường thông báo chiều nay về lấy bằng tốt nghiệp, lúc ra khỏi trường trời đổ mưa.
Đang định bắt taxi đi đón Bùi Độ thì một chàng trai ưa nhìn chặn trước mặt tôi.
Anh ta nói:
"Nói chuyện chút được không? Tôi là Quý Nghiễn Sơ."
Tôi lập tức đơ người.
Toàn thân cứng đờ, không biết phản ứng thế nào.
Quý Nghiễn Sơ, cái tên này tôi quá quen thuộc. Trong cốt truyện hắn xuất hiện vô số lần, là bạch nguyệt quang của Bùi Độ, cũng là người sẽ liên hôn với hắn, sống cả đời cùng hắn.
Mắt đối mắt.
Tôi vô thức xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, hoang mang.
13
Tôi theo anh ta đến quán cà phê gần trường, nửa người ướt sũng mưa nhưng chẳng hề hay biết.
So với tôi, Quý Nghiễn Sơ tự nhiên hơn nhiều.
Còn ân cần gọi cho tôi ly latte nóng.
Tôi lặng lẽ quan sát người trước mặt quá mảnh khảnh này, mày ngài mắt phượng, khóe miệng hơi cong, ngoại hình có ba phần giống tôi nhưng phong cách hoàn toàn khác biệt.
Anh ta trông như vừa khỏi bệ/nh, tiều tụy, mang vẻ đẹp bệ/nh hoạn.
Giọng nói cũng dịu dàng.
Không chút sát khí.
Quả thực rất xứng với Bùi Độ.
Nén lại nỗi đắng trong lòng, tôi nhấp ngụm cà phê, thản nhiên:
"Anh tìm tôi có việc gì?"
Trong quán vắng tanh.
Chỉ nghe tiếng thìa khuấy lọc cọc.
Quý Nghiễn Sơ cúi mắt, môi mỏng mím ch/ặt.
Thân hình run nhẹ.
"Tôi biết hiện tại em đang ở bên Bùi Độ."
"Tôi đến đây để nói cho em biết, Bùi Độ thực ra... chỉ đang coi em là bản sao của tôi. Hồi đại học chúng tôi đã từng bên nhau, có thể coi là tình đầu của nhau. Nhưng thể chất tôi vốn không tốt. Năm thứ hai gặp t/ai n/ạn xe, không thể đứng dậy được, từng mắc trầm cảm nặng. Tôi không chấp nhận nổi bản thân như thế nên bí mật ra nước ngoài chữa trị. Tôi nhờ người nhà lừa Bùi Độ, bảo tôi đã ch*t. Lúc đó nghĩ, nếu khỏi bệ/nh sẽ về cho hắn bất ngờ, chúng tôi lại bên nhau. Còn nếu không khỏi, tôi sẽ ch*t, không bao giờ để Bùi Độ thấy tôi thảm hại thế này."
"Nhưng tôi đã sai, mất mấy năm trời mới đứng dậy được, về nước lại thấy bên cạnh hắn đã có người khác. Lại còn có khuôn mặt giống tôi, tôi vừa mừng vì hắn không quên tôi, lại vừa sợ hắn thật lòng yêu em."
"Tôi theo dõi hai người suốt tháng trời, tự nhủ lỡ làng rồi thì thôi. Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận, chỉ cần nghĩ tới viễn cảnh Bùi Độ sẽ thuộc về người khác là phát đi/ên lên được."
"Không có Bùi Độ tôi không sống nổi, thật đấy, xin em trả lại Bùi Độ cho tôi được không?"
Đến cuối câu, giọng Quý Nghiễn Sơ đã nghẹn ngào.
Anh ta trông thật mong manh.
Như búp bê sứ, chạm nhẹ là vỡ vụn.
Tôi nhớ trong cốt truyện có miêu tả về anh ta, dù là Omega nhưng mọi mặt không thua kém Alpha.
Nếu không có t/ai n/ạn năm đó, chắc cũng là nhân vật kiệt xuất như Bùi Độ.
Nhưng hiện tại.
Anh ta chỉ khiến người ta liên tưởng đến sự hèn mọn và đáng thương.
Lòng dâng lên nỗi nghẹn ức.
Mở miệng lúc sau, giọng tôi khàn đặc:
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
14
Vì cái gì chứ?
Sao tôi luôn gặp xui xẻo thế này?
Nhỏ bị bố mẹ bỏ rơi, ông viện trưởng nuôi tôi ở trại mồ côi cũng mất, khó khăn lắm mới thi đỗ đại học lại bị lũ đòi n/ợ đi/ên cuồ/ng bám theo, đòi phụ tử trả n/ợ.
Bố tôi là tay c/ờ b/ạc, n/ợ chúng một khoản lớn, không trả là chúng đến chặn cổng trường suốt ngày.
Mẹ kiếp.
Tao làm gì có bố?
Mười tám năm đầu biến mất không dấu vết, đến lúc n/ợ nần sắp bị đ/á/nh ch*t mới nhớ ra có đứa con.
Nhờ bọn c/ôn đ/ồ này mà suốt đại học chẳng ai dám kết thân với tôi.
Sợ vướng phiền toái.
Sau này gặp Bùi Độ, hắn vớt tôi lên, đối xử tốt, còn nói yêu tôi. Tôi tưởng mình cuối cùng cũng đạp phải may mắn, có được tổ ấm.
Ai ngờ cái cốt truyện vớ vẩn kia xuất hiện.
Được, vậy tôi không động lòng nữa.
Cứ an phận làm chim trong lồng, không dám mong điều gì ngoài tầm.
Nhưng cốt truyện dự đoán lại chẳng xảy ra!
Đúng lúc tôi buông bỏ, tưởng chuyện đã yên ổn, đáp lại tình cảm của Bùi Độ, trao trọn trái tim thì Quý Nghiễn Sơ lại nhảy ra.
Cho người ta hy vọng rồi đ/á xuống vực sâu vui lắm sao?
15
Thật sự ngạt thở.