Nhiễm Thanh

Chương 3

17/06/2025 18:14

Câu nói của anh ấy khiến tôi bất chợt đồng tình với đ/á/nh giá "fan cuồ/ng n/ão" mà A Văn dành cho anh. Nghĩ đến những tác phẩm bị gán mác "phim dở" của mình, tôi x/ấu hổ xoa xoa sống mũi.

Ng/u Bá Hi như đọc được suy nghĩ của tôi. Anh nói: "Phim đúng là dở thật, nhưng diễn xuất của em luôn xuất sắc. Tuyết Thanh, em là một diễn viên tuyệt vời."

Đêm nay mây m/ù che lấp ánh sao, nhưng tôi lại thấy cả bầu trời lấp lánh trong đáy mắt anh. Từ khi cha mẹ mất, đã lâu lắm rồi tôi không được nghe ai công nhận mình như thế.

Tôi đứng ch/ôn chân tại chỗ. Năm năm làm vợ Hoỏn Tầm, tôi luôn bị phủ nhận. Diễn xuất không thành tích, Hoỏn Tầm bảo tôi không hợp nghề, khuyên nên giải nghệ sớm. Làm vợ không giữ được chồng, mẹ chồng bắt tôi tự xem lại bản thân. Mãi đến khi rời khỏi Hoỏn gia, tôi mới chợt nhận ra mình không tệ hại như họ nói.

Tôi vẫn ổn, và vẫn có người thấy được điều đó.

4

Hạng Thành coi trọng nghi thức. Sau lễ khai máy long trọng, đoàn phim chính thức bắt tay vào làm việc. Lần nữa nhận điện thoại từ Hoỏn Tầm là một đêm khuya vừa xong cảnh quay.

Anh ta dường như s/ay rư/ợu, giọng khàn đặc: "Em đi đâu rồi? Tư Niệm bị thương rồi em biết không?"

Tôi không ngờ anh ta còn gọi cho mình. Đứng hình giây lát, tôi nhắc nhở: "Hoỏn Tầm, chúng ta đã ly hôn rồi." Suy nghĩ thêm chút, tôi tiếp tục: "Nếu anh bận không chăm sóc Tư Niệm được, có thể gửi nó về biệt thự hoặc thuê người trông hộ."

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Có lẽ Hoỏn Tầm đã tỉnh rư/ợu. Anh ta giải thích: "Anh say nên mới gọi nhầm cho em. Xin lỗi đã làm phiền em nghỉ ngơi."

Tôi khẽ dạ một tiếng, bước đến bệ cửa sổ nói rõ ràng: "Hoỏn Tầm, đừng gọi cho tôi nữa." Nói xong tôi cúp máy, kéo số anh ta vào danh sách đen.

Mấy ngày quay phim mệt nhoài. Tắm xong tôi gục xuống giường ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy tin tạm ngừng quay trong nhóm chat, tôi bỗng tỉnh táo hẳn.

Gọi cho Ng/u Bá Hi mấy lần không được, tôi chuyển sang gọi A Văn: "Tuyết Thanh, A Hi bảo tạm dừng quay hai ngày. Nhà đầu tư rút vốn đột ngột, anh ấy đang đi đàm phán."

Không hiểu sao tôi chợt nghĩ đến cuộc gọi đêm qua của Hoỏn Tầm. Không phải tự huyễn hoặc, nhưng nhớ lại câu nói của anh ta khi tôi rời khỏi Hoỏn gia - "Tuyết Thanh sống quá sung sướng ở đây nên chưa biết khổ là gì. Vài ngày nếm mùi vất vả, cô ấy sẽ tự về xin làm hòa" - lòng tôi dâng lên hơi lạnh.

...

Tối muộn mới nhận được tin nhắn hồi âm của Ng/u Bá Hi, vẻn vẹn hai chữ: [Mở cửa].

Tôi vội đặt kịch bản xuống, chạy bổ đến cửa. Định hỏi han đủ điều, nhưng thấy nụ cười phớt đời của anh, những thắc mắc chợt tan biến. Kỳ lạ thay, anh như có phép màu. Chỉ cần thấy anh, mọi bất an trong tôi đều được xoa dịu.

"A Văn bảo em chưa ăn tối. Em từng nhắc muốn ăn quán này, anh đi ngang nên m/ua về cho em." Ng/u Bá Hi đưa tôi hộp cơm. Mùi canh gà á/c thơm lừng. Trước nghe A Văn kể Hạng Thành có quán canh gà á/c ngon nức tiếng, nhưng bận quay suốt chưa dịp thử.

"Cảm ơn anh." Tôi chợt nhận ra chiếc đồng hồ đắt tiền luôn đeo trên tay anh đã biến mất. Không chỉ đồng hồ, quần áo giày dép đều đổi thành hàng chợ bình dân. Thậm chí trên cổ áo phông còn dán nhãn 15 tệ. Chìa khóa xe thể thao cũng không thấy đâu...

Tôi do dự hỏi: "Mai đoàn phim có quay tiếp không?"

"Chưa được." Anh ngập ngừng, "Mọi người mệt rồi, nghỉ thêm vài ngày đi."

Anh b/án xe, b/án đồng hồ, cả quần áo có lẽ cũng thanh lý. Vẫn chưa quay được, nghĩa là vấn đề kinh phí chưa giải quyết xong.

"Ng/u Bá Hi, anh giúp tôi việc này được không?"

Là người Hạng Thành, anh thông thạo địa phương hơn tôi. Tôi nhờ anh tìm hiệu cầm đồ uy tín. Chiếc vòng tay của mẹ là thứ giá trị duy nhất tôi mang theo. Năm xưa gia đình phá sản, chiếc vòng đáng lẽ bị đem trừ n/ợ. Không hiểu sao nó lại lọt vào tay Hoỏn Tầm. Lần anh ta bị bắt gặp thân mật với bạn gái tin đồn, ngày hôm sau tôi nhận được chiếc vòng này. Có lẽ Hoỏn Tầm coi đây là bồi thường cho tôi. Mấy năm hôn nhân, tôi nhận vô số "bồi thường". Nhưng khi rời đi, tôi chỉ mang theo chiếc vòng này.

Giá vòng tăng mạnh sau vài năm. "Chín trăm triệu, đủ không?" Tôi đưa thẻ cho Ng/u Bá Hi.

"Em b/án vòng là vì anh?" Anh cầm thẻ, ngây người nhìn tôi. Đáy mắt dâng sóng, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa cảm động. "Em vì anh nên mới..."

Tôi c/ắt ngang suy diễn của anh: "Không phải vì anh, mà vì bộ phim này, vì chính tôi. Ng/u Bá Hi, anh biết đấy, lâu lắm rồi tôi không đóng phim. Không phải tôi không muốn, mà không ai mời. Tôi tự tìm đến cũng bị từ chối. Với tôi, bộ phim này rất quan trọng."

Chiếc xe thể thao của Ng/u Bá Hi đã đổi thành xe máy cũ. Anh ngồi trên yên, chống chân dài ngoẵng. Sắc mặt thay đổi liên tục, từ hơi thất vọng chuyển sang kiên định. "Ừ." Anh xoa xoa tấm thẻ, "Anh sẽ không phụ lòng em."

"Tôi tin anh." Tôi cười đáp, "Cũng tin chính mình."

5

Nhưng cuối cùng Ng/u Bá Hi vẫn trả lại thẻ. Anh nói: "Không cần nhiều thế, ba trăm triệu là đủ."

Về khách sạn, trằn trọc mãi, tôi vẫn đặt vé máy bay về Bắc Thành trước khi ngủ. Trước khi cất cánh nhận được tin nhắn của Ng/u Bá Hi: [Tối nay Vịnh Hương Cảng có b/ắn pháo hoa, muốn đi xem không?]

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm