Bà chẳng nói chẳng rằng gi/ật chiếc giỏ từ áo nỉ, mặc gào thét thảm đang ngồi bệt dưới đất đ/ập đùi inh ỏi, thẳng đến thu ngân tính tiền. Bà vuốt mái tóc xù, chỉnh lại tấm áo lụa mát trên người, quắc thước ra lệnh: 'Tính tiền đi!'
'Tôi còn x/ấu hổ! Không như lũ đói khát kia, túi có lương hưu đàng hoàng! Tôi muốn thiên thấy, phải cũng trơ trẽn như lũ vô liêm sỉ này!'
'Xã bây giờ bành hết cả mùi, toàn do lũ này ra!'
Đúng lúc rưỡi toàn hàng giảm Bà phóng quẹt ngân hàng trai, hả kết thúc dịch. Bà phủi áo bước hiên ngang, để mặc áo nỉ vật vã khóc lóc hàng, giọng lảnh lói như sấm rền chẳng có mưa.
Hành động như cây cột vững hàng tôi, phần dập tắt thói dịch lũ tham rẻ. Sau trận chiến đám tạm thời hơi tiếng, bớt hành hẳn. Nhưng chẳng bao lại khôn lỏi hơn.
Xã này vốn kẻ cứng đầu, còn lại toàn những quả chua mềm muốn bóp sao cũng được.
Chúng dời giờ tụ tập đến hàng hơn, cố ý tránh giờ thường lui tới. Nếu chẳng may đụng mặt, nhanh tránh gấp. Thậm chí còn chủ động giỏ mình, bày vài đồ lên kệ. Không đụng đến nhóm người hung thần như b/ắt những người trẻ lành: các bỉm sữa, dân công sở thuê hay những chàng trai mặt Đến cả chú chó nhìn thương vào hàng tôi, cũng bị cắn phát.
Hôm đó vừa đến hàng, đã chứng cảnh b/ắt đẩy xe nôi. ấy định chút và rốt đồ dặm con, được nửa vòng thì lũ ùa vào như cư/ớp. Thấy miếng ngon đã nằm giỏ người ta, áo nỉ và chị em nua liền nhăn nhó.
Ban đầu, áo nỉ cố 'dùng đức trị người', dụ dỗ nhường lại bò. ấy ái ngại từ chối: 'Dì ơi, cháu phải chờ mãi được giảm giá miếng này, mấy lần đều hết cả.'
'Cũng là để cháo bé thôi ạ, nay nhường cháu nhé. Bên kia còn hải sản lắm, xem đi.'
Thấy nói năng lễ phép, áo nỉ mắt ngoẹo miệng, nạnh lên giọng. Lại giở ca 'kính yêu trẻ', vỗ ng/ực tự xưng đủ thứ bệ/nh tật. Thấy chị kia vẫn nhường, lão trợn mắt lên 'Bà đây nay có miếng này như mất Lũ xung quanh cũng hùa theo ĩ.
Cuối cùng, hết hết xắn áo định gi/ật. Đứa bé xe nôi khóc vậy vẫn bị áo nỉ m/ắng: 'Ăn gì bò? Bé tí đã đòi thịt, nuốt trôi đi! Làm đ/ộc á/c, định gi*t mình sao?'
Bà tội nghiệp ôm dỗ dành, đành nhẫn nhịn để lấy miếng thịt. 'Ngày xưa có được như các người Thịt còn có ăn, cả đời khổ sở dành dụm cháu, giờ các người phải nhường lại!' 'Cho phí trời!'
Vừa bước vào chứng cảnh tượng, gào lão chưa đã lên như Xô lão nhanh lại miếng trả mẹ.