Trong buổi hôn bạn trai, một giống hệt nhiên xuất hiện.
Cô tự bạn trai tôi, lai.
Bạn trai tỏ ra thú, tay phía đùa cợt:
- Sao chào đi?
Cô chăm chú hồi lâu, lắc bằng giọng thơ:
- Nhưng tên mà!
Dáng vẻ bạn trai đờ nét mặt dâng niềm giấu được.
Bởi Hiểu.
Người trong tim mới là.
1
Sau giọng non nớt vang lên.
Hội trường náo nhiệt chợt yên ắng tờ.
Khách mời đều thân tín thân quen.
Ai Tinh mà nhắc đến.
Nhìn dáng vẻ đơ Duật, đ/au lòng giả.
Nhưng hôn, thể thố.
Tôi gượng gạo nở nụ cười, xoa bé:
- con, cô, được...
Nhưng khoảnh khắc sau, mắt sướng che giấu Duật.
Lời nghẹn trong cổ họng.
Bùi Duật ra sự khác thường tôi.
Anh chăm chú khuôn mặt giống mình đúc bẩm:
- Cháu... thật chứ?
Cô gật quả quyết, giọng trong trẻo:
- Ngày bố, ông ép đi. Hôm nghe tin hôn nên gặp cuối...
Bố ơi, đang ở bay, gặp đi! Không nhau thêm bảy nữa đấy.
Nói xong, đầy đề phòng.
Như thể ngăn cản.
Tất nhiên đo con.
Tôi đo Duật.
Nhìn mất kiểm soát mấy lời vô lý bé.
Trái tim xuống sâu.
Tôi nắm ch/ặt vạt vest giọng r/un r/ẩy:
- mấy câu mà sao?
Bùi Duật mím môi, mắt đầy áy náy nhưng phủ nhận:
- Xin Tinh gặp Bao một lời giải thích. hứa, gặp cuối em.
Phút chốc, giữa xôn xao khách mời.
Bùi Duật tháo cà vạt, vứt vest trong tay tôi, lũ khỏi tiệc.
Ánh đèn chói mắt.
Tiếng xôn xao.
Anh ta mặc ở lại.
Tôi đờ bóng khuất dần.
Đến kéo vạt váy tôi, ngước bằng đôi mắt đen láy:
- Bố yêu cô! lấy khổ thôi.
Cô đừng cưới nữa.
2
Hừ, Duật yêu tôi.
Vậy một yêu đương chúng gì?
Là xui xẻo sao?
3
Lần gặp Duật lớp 10.
Tôi chuyển trường lớp anh.
Khi đứng bục giới cuối lớp.
Áo đồng phục xanh trắng, ki/ếm mắt dáng thanh tú.
Yêu tiên.
Để nhiều sau, trong buổi hẹn hò xem mắt, chúng thành đôi.
Trước yêu, từng thổ lộ từng có yêu rất thương.
Nhưng ta tiền ngoài.
Anh hỏi có để tâm quá khứ không.
Lúc xa anh.
Nên ra mắt lưu luyến kể họ.
Để nay, giữa hôn.
Giờ nghĩ lại, đàn thương đàn ông đáng thật!
4
Đêm khuya, ồn ào dưới vang lên.
Tôi bước xuống Duật phòng khách áy náy, cùng im lặng.
Bố Duật vội đứng dáchào:
- Tinh Duật rồi. thứ nó.
Bùi Duật đứng lên.
Anh ngẩng mặt tôi, giọng khản đặc:
- Tinh chuyện nay... xin lỗi!
Mẹ khoanh tay lạnh:
- Cả trời, câu xin cậu quý thật!
Bố dữ hắt mặt quay sang Duật:
- Nhà họ dám cao đàm vị, mời đi!
Rồi xua tay đuổi khách.
Giữa khung cảnh hỗn độn ấy.
Tôi bình quan sát.
Đến đồng hồ điểm 11 tiếng.
Tôi chợt khuya, cần giải quyết xong.
Tôi hét lên: Đừng ồn nữa!
Quay sang Duật:
- Chúng ta chuyện.
5
Ra sau, chiếc xích đu:
- Cúi xuống đây.
Bùi Duật ngơ ngác cúi đầu.
Tôi vung tay t/át thẳng mặt anh.
Bàn tay tê dại.
Tôi lạnh lùng hỏi:
- Một t/át đủ đền nỗi chưa?
Anh trầm giọng:
- xin lỗi...
Tôi c/ắt ngang:
- Xin để gì?
Anh ôm tôi:
- Tinh gi/ận. Ta hôn...
Tôi đẩy mắt lăn dài:
- Định thêm nữa sao? Đi gặp xong quay về? Duật, đang coi gì?
Không đợi đáp, tháo nhẫn hôn ném xuống đất:
- Chấm nay. cần thứ tình yêu thừa thãi này!
Bùi Duật sững sờ, tiên hoảng lo/ạn:
- Tinh đừng hấp tấp! có gì...
Tôi lạnh nhặt chiếc nhẫn lên, ném thùng rác:
- Thứ vứt đi, giờ nhặt lại.
6
Hai tháng sau.
Tôi được thư mời cưới Duật Hiểu.
Kèm lời nhắn:
- Cảm chị buông tay.
Tôi x/é tan tấm thiệp.
Những mảnh lả tả.
Như trái tim ấy.
Nhưng kỳ lạ thay, đ/au.
Bởi gặp mới.
Anh tập gia.
Trong tác, nói:
- sự kiên cường cô. Để che nay.
Tôi chối:
- cần bờ nào nữa.
Nhưng kiên nhẫn:
- Vậy để đợi, mở lòng.
7
Đám cưới Duật tổ linh đình.
Tôi lời dự tiệc.
Vừa bước sảnh, kéo mặt tôi:
- Cảm chị cưới Duật. Nhờ vậy tụi mới tụ.
Tôi nhạt, chưa kịp đáp nhiên ôm ch/ặt tôi:
- Dì Tinh sau nhớ thăm nhé!
Lâm biến sắc, kéo ra:
- Con gì lạ vậy?
Cô ngoái bằng mắt hiểu:
- Nhưng sau dì thường chơi mà?
Giữa lúc mọi rối.
Một giọng trầm ấm vang lên:
- Tiểu đứng đây?
Tôi quay lại, gặp mắt dịu dàng vị họ Triệu.
Anh tự nhiên khoác tôi:
- Đi chỗ khói sương quá.
Trước rời đi, nghe hỏi gái:
- Con sao?
Cô lí nhí:
- Dì vợ sau chú Triệu...
8
Hai sau.
Tôi Khiêm tổ hôn giản dị.
Trong phòng trang điểm, nghe gõ cửa.
Mở ra xưa, giờ cao lớn hơn.
Cháu mỉm đưa hộp quà:
- mừng dì! quà cháu.
Tôi nhiên mở ra chiếc váy cưới lánh.
Cô thào:
- Thật ra đây dối. Mẹ Hiểu.
Tôi sửng sốt:
- Vậy sao?
Nước mắt trong mắt bé:
- lai nơi ly Mẹ là...
Giọng ngập ngừng.
Sau lưng vang giọng Khiêm ấm áp:
- Làm thế?
Cô bỗng tươi:
- Không có gì ạ! hai hạnh phúc!
Nói chạy biến.
Triệu Khiêm ôm eo hỏi:
- ai?
Tôi tựa mỉm cười:
- Một thiên thần nhỏ dẫn lối ta nhau.