Tôi lẩm "Thế phải còn gi/ận sao..."
Lục xổm trước tôi, ngước lên tôi, đôi mắt lanh: "Vẫn tha sao? Vậy phải làm gì hết gi/ận đây?"
Tôi á/c ý véo má anh: "Dĩ nhiên tha thứ, trừ khi... ra cổng trường làm bánh kẹp cả ngày!"
"Thật à?"
Lục đứng phắt "Có gì khó đâu, đi đây, đúng tối Sáu đông người, chắc chắn b/án đắt lắm."
"Này!" Tôi kéo tay anh, chớp mắt liên hồi: "Anh nghiêm túc à?"
Lục bóp má tôi, vẻ nghiêm túc: "Em nghĩ sao?"
"Anh nói thật lòng?"
Tôi sững người anh, nhất thời nói gì. Quả thật, mọi nói tôi, đều hiện được.
"Nếu b/án bánh kẹp khiến hết gi/ận, đừng nói một mười ngày nửa tháng cũng nói đứng dậy, liên lạc học mượn xe b/án bánh.
"Lục Xuyên."
Tôi đ/á ống anh.
"Sao thế?" Anh cúi hỏi.
Tôi ngẩng lên, hôn vội một cái.
Căn phòng chợt ắng.
Lục ngây người tôi, chuyện gì xảy ra: "Em..."
Tôi ho giả, gãi cằm: "Ái chà, nhiên thấy dễ hôn quá ha ha – Này!"
Bị ngửa ra ghế sofa, tim đ/ập thịch, làm gì chỉ chăm chú tôi,
Rồi từ mắt dâng lên niềm vui thích, dịu dàng, che giấu.
"Lộ Đồng."
Anh gọi thật nhẹ, hơi thở ấm phả môi tôi:
"Thực ra... đây mới phần thưởng mong muốn nhất."
15
Vậy con mèo tặng nhầm sao?
Sau nụ hôn, trên sofa chú mèo con tung lòng đầy phức tạp, chợt nghĩ ra điều bật thẳng: "Hôm đó ăn mặc bảnh thế... định..."
Lục mở tìm túi đựng mèo, thở dài: "Anh còn m/ua bó hoa nữa, kết quả kéo hoa sau gốc cây chẳng ra."
Tôi gượng: đó quá mà, thằng buộc trắng lủng lẳng trên cây, làm xanh mặt."
Nghe vậy, càng ủ rũ: đó chính anh."
Tôi: "Hả???"
Lục cúi gục cổ tôi, biến thành chú chó lớn đáng thương: "Anh tưởng tấm lòng anh, ra phố m/ua nháy, định trang khu tỏ tình."
"Nhưng đến quá sớm, mới treo xong, bày nến bóng bay thì rồi."
"Không còn cách khác, tưởng nháy cũng tạo ai ngờ chủ hàng đóng nhầm trắng!"
Lục mũi tiu nghỉu: trắng sáng lên, tim ch*t đi một nửa."
Tôi xoa anh: "Thế nửa còn lại?"
Giọng n/ão "Nhìn thấy con mèo thì ch*t thêm một phần tư nữa."
Tôi tiếp tục xoa đầu: "Vậy mảnh cuối cùng?"
Lục im lặng giây lát, bất ngờ ngẩng hôn tôi, tay đặt sau gáy kéo lại gần, đôi mắt trong bóng tối lánh dịu dàng:
"Mảnh cuối cùng ấy, khi thấy anh, hồi sinh cùng cả trái tim."
"Lộ trái tim giờ ngừng đ/ập."
16
Phù, mật khiến hết da gà.
Trong lòng vui lại muốn cười, khiến nét co gi/ật kỳ quái, khiến nghi ngờ bản thân, ôm lắc lắc: "Đồng thật lòng muốn ở bên chứ? Không phải nãy va ng/u chứ?"
Tôi vả anh: "Nãy va mông, phải đầu!"
Lục chợt nhớ điều nắm tay hỏi dò: "Đồng nhiên thấu phải xem trên bảng tỏ tình?"
Bài gì??
Tôi ngơ ngác, giả bộ chuyện, hừ giọng: "Anh còn dám nói?"
Lục hít sâu, điện thoại: "Giờ gái rồi, nhờ quản viên gỡ ngay!"
Nhìn theo động anh, cũng lén qua, Xuyên:
【Nhờ tường giúp gái mình khúc gỗ, phải làm sao đây?】
Khúc gỗ?
Ai giống khúc gỗ hả!?
Tôi mắt xem thời gian, hiện đúng ngày đ/á/nh bóng rổ đ/ập tôi!
Thì ra đó ý rồi! Bảo sao đền chỉ muốn kết bạn!
Nghĩ vậy, nghiến răng nghiến lợi, tìm lại hôm đó, gõ trả cuồ/ng:
【Tôi quan tâm làm Mau đền tôi!!】
【Nếu không, gái biến lại thành khúc gỗ!】
17
Trên đến bệ/nh viện tiêm vắc-xin dại, liên tục liếc tôi.
Tôi nghĩ lẽ thấy luận dưới đăng, trong lòng lạnh lùng cười, thản.
Cuối cùng, khi cả mèo đều tiêm xong, nhịn nữa, hỏi: "Đồng nếu đó đền tiền, còn yêu không?"
Tôi nhạt: "Không biết, những chất tốt đẹp kiên nhẫn, thiện, dung ai đó nhiều lần đẩy nguy hiểm, lẽ biến mất."
Lục kêu oan: "Anh đẩy nguy hiểm nhiều lần đâu?"
Tôi đếm trên ngón "Dọa ở khu một lần chứ?"
Lục bĩu môi: định tỏ tình!"
Tôi tiếp tục: "Lẩu xoay biến thành khách xoay một lần chứ?"
Lục kêu oan: muốn bù đắp em!"
Tôi nhảy thẳng vấn đề: bóng rổ trúng một lần!"