“Không không, tiền vàng quá tầm thường rồi, hay là tôi đóng cho Tiêu lão sư một cây đàn piano giấy…”
“Cút ngay!” Một tiếng gầm dữ dội vang lên.
Cuối cùng hắn cũng xuất hiện!
Không đến sớm, không đến muộn, đúng lúc tôi định đóng piano giấy cho hắn thì hắn lại hiện ra.
Vẫn cái tính khí nóng nảy ấy.
“Tiêu lão sư…”
“Ai là lão sư của ngươi?” Hắn ngắt lời, giọng điệu mang theo nỗi oán h/ận âm u đặc trưng của linh h/ồn.
Lúc này đầu óc tôi đơ ra, tưởng hắn không muốn nhận tôi làm đồ đệ, ngập ngừng hỏi: “Vậy… gọi thẳng tên có phải bất kính quá không?”
“Gọi ta là Gắt Gỏng Q/uỷ thì là kính trọng?”
Ừm, quả nhiên hắn đều nghe thấy hết.
Tôi ngượng ngùng: “Anh mãi không xuất hiện, tôi sốt ruột quá, đành phải dùng cách này để gọi anh ra thôi…”
“Ngươi gọi là ta phải đến ngay?”
Thật gh/ét cách nói phản vấn này, áp lực quá mạnh.
Nhưng nghĩ đến đây là Tiêu Lãng, thần tượng của giới piano, tôi không tự chủ nhún nhường.
“Tôi muốn cảm ơn anh trực tiếp mà, anh mãi không chịu hiện hình, đành phải đ/ốt chút… đóng chút…”
“Tâm tư lạc lối, vĩnh viễn không thành tài.” Hắn kh/inh khỉnh.
Lại nói: “Đừng quan tâm ta là ai, cũng không cần cảm tạ. Chuyên tâm luyện đàn, thực hiện ước mơ của mình, để cả thế giới lắng nghe âm nhạc của ngươi, chạm vào linh h/ồn ngươi, khi ấy ngươi mới xứng là nhạc sĩ.”
Dù giọng điệu lạnh lùng, nhưng so với tính khí nóng nảy trước đây, tôi lại nghe thấy chút tâm huyết.
Đằng sau vẻ gắt gỏng ấy là sự quan tâm dành cho tôi.
Vậy nên hắn không chỉ là vị thần trong giới piano, mà còn là vị thần miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ mềm yếu sẵn sàng chỉ điểm cho tôi.
Lòng tôi vui tươi hẳn: “Em biết rồi, cảm ơn… người tuyệt vời nhất?”
Cuối cùng tôi cũng tìm được cách xưng hô thích hợp.
Lần này hắn không chất vấn nữa, khẽ cười nhạt: “Cái gì ‘bảy phần giống Tiêu Lãng’, ngươi tìm phải ông thầy tồi thế nào đấy, tầm nhìn hạn hẹp.”
“Nhưng em muốn thi vào Đoàn kịch Ước mơ, mọi người đều mong đợi xuất hiện một Tiêu Lãng mới.”
“Ha…” Hắn kh/inh bỉ: “Sao phải trở thành bản sao của Tiêu Lãng? Ngươi là chính ngươi. Hãy chơi khúc nhạc thuộc về riêng mình.”
“Chỗ này, thử mạnh tay trái xem.” Hắn nói.
Tập bản nhạc lật giở, dừng lại ở một trang.
Phím đàn rung động, hắn bắt đầu biểu diễn mẫu cho tôi.
Tôi vội rút điện thoại, lén nhấn nút ghi âm.
Suốt đêm đó, hắn hết lòng chỉ dạy, còn tôi như miếng bọt biển tham lam, muốn chiếm đoạt trọn vẹn tài hoa đã khuất của hắn.
“Ta đi đây.” Hắn nói.
Đây là lần đầu tiên hắn chính thức từ biệt.
“Tạm biệt. Người thầy… tuyệt vời nhất?” Tôi vẫy tay vào khoảng không, linh cảm hắn đang ở đó.
Đúng lúc tôi tưởng chừng không có hồi âm, giọng nói hắn vang lên từ xa: “Cứ gọi Gắt Gỏng Q/uỷ, ta cho phép.”
Âm thanh dần tan biến ngoài cửa.
Hắn đã về phòng 502.
Tôi luyến tiếc không nỡ đóng cửa, cho đến khi đèn cảm ứng hành lang tắt ngúm, cả thế giới chỉ còn nghe thấy tiếng thở của chính mình, tôi vẫn không nỡ khép lại.
Tôi tuyên bố, Gắt Gỏng Q/uỷ là loại m/a đáng yêu nhất.
Trước khi ngủ, tôi đeo tai nghe, nghe lại đoạn ghi âm.
Đây là bản thu đ/ộc nhất vô nhị trên thế giới, đến từ một sinh mệnh đã khuất, rực rỡ và quý giá, chỉ mình tôi sở hữu.
Chỉ là tôi phát hiện, cách chơi đàn của hắn khác với Tiêu Lãng tôi từng nghe.
Khi còn sống, bản 《Ước Mơ》 của Tiêu Lãng tráng lệ, đầy nhiệt huyết; còn Tiêu Lãng bây giờ, trong rực rỡ có phẫn nộ, mang một sức mạnh kỳ lạ, khao khát phá vỡ vây hãm, nắm lấy ánh sáng.
Có lẽ nửa năm làm m/a đã thay đổi tâm cảnh của hắn.
Tôi nghĩ vậy.
6
Từ khi tôi gọi hắn là Gắt Gỏng Q/uỷ, qu/an h/ệ giữa chúng tôi dường như gần gũi hơn.
Hắn bảo tôi m/ua chuông gió, mỗi lần đến hay đi đều rung chuông. Hắn nói, sau này đừng trùm chăn thay đồ nữa.
Mặt tôi đỏ ửng, không ngờ bí mật này bị hắn phát hiện.
Thế giới người sống rõ rành rành, nhưng thế giới m/a q/uỷ khiến tôi đầy hiếu kỳ.
Tôi hỏi hắn, tro cốt ở đây có đều hóa thành m/a không, có phải đều tự do qua lại như hắn, liệu những m/a khác có phản đối việc tôi ngày đêm luyện đàn.
Hắn nói, tro là tro, m/a là m/a.
Hắn nói, chỉ mình hắn có thể ra vào phòng tôi, nhưng không tiện nói lý do.
Hắn nói, đừng tò mò chuyện m/a q/uỷ, hãy chuyên tâm luyện đàn.
Hắn không muốn nói về bản thân, nhưng rất để tâm chuyện tôi thi vào Đoàn kịch Ước mơ. Ban đầu chỉ điểm qua loại, dần dần chuyên tâm, thậm chí bắt đầu lên kế hoạch cho tôi, cuối cùng đổi hết các bản nhạc tự chọn của tôi.
Hắn nói: “Ông thầy của em nghĩ gì thế, bản này hoàn toàn không phát huy được ưu thế của em.”
Rồi chọn giúp tôi một bản cực khó, tự tay biểu diễn mẫu.
Cách chơi đàn của hắn đỉnh cao đến mức có lần tôi thốt lên: “Cây đàn piano cũ này làm khổ anh rồi, không dám tưởng tượng nếu anh được chơi trên đàn Steinway, sẽ tuyệt vời thế nào.”
Hắn lại cười lạnh như thường lệ: “Em nghĩ đàn quan trọng hơn người?”
“Cái này… hỗ trợ lẫn nhau?” Tôi gượng ép dùng thành ngữ.
Hắn im lặng giây lát: “Cây đàn đầu tiên của ta, nhặt từ bãi rác.”
“Bãi rác?”
Lần này đến lượt tôi phản vấn, ngạc nhiên nhìn về hướng giọng nói.
Tiêu Lãng tôi biết xuất thân gia tộc âm nhạc, là con cưng trời đất.
Sao lại đi nhặt đàn từ bãi rác?
Nhưng hắn không cho tôi hỏi thêm, đã khôi phục vẻ gắt gỏng: “Chuyện này không liên quan em. Giờ em cần nhất là chơi hay nhất trên cây đàn này. Tiếp tục học!”
Dưới sự chỉ dạy của hắn, tôi tiến bộ thần tốc, khiến thầy giáo ngỡ ngàng, khen tôi đột nhiên khai sáng.
Nghe tin tôi đổi bản nhạc tự chọn, thầy giáo sửng sốt hồi lâu, nhắc tôi đã sát ngày thi, đổi nhạc rất rủi ro.
Nhưng sau khi nghe tôi chơi, thầy chỉ nói hai chữ: “Tùy em.”
Cuối cùng, ngày mai chính thức thi.
Gắt Gỏng Q/uỷ cùng tôi tập luyện lần cuối. Khi chia tay, một cành hoa quế rơi trên nắp đàn, vài cánh hoa lả tả.
“Tặng em à?”
“Hái đại thôi, trong khu đầy ra.”
“Trong khu nhiều thật, nhưng anh chỉ bẻ một cành này, rõ ràng là muốn em ‘thiền cung chiết quế’ (đỗ đầu).”
Hắn không tiếp lời: “Tập trung vào thi cử được không? CMND và thẻ dự thi chuẩn bị chưa? Tối trước thi không đi ngủ sớm đi à?”